Tống Cảnh Thước rất biết điều, không nhắc tới Hứa Nhượng nữa, anh ta chỉ đơn giản hỏi một số chuyện khác.
Ví dụ như, tại sao nhiều năm như vậy mà anh ta không nhận được một tin tức của cô.
“Thực ra cũng rất bình thường, bây giờ ngẫm lại trước kia tôi cũng có liên lạc với bạn học đâu?” Bạch Ly nói.
“Kỳ thật con người chính là như vậy, rất dễ mất liên lạc với nhau, cho nên các cậu không tìm tôi là chuyện bình thường, tôi chỉ là đi nơi khác sống, không có quan hệ gì với cuộc sống của các cậu nên đương nhiên sẽ mất liên lạc.”
Tống Cảnh Thước bỗng cảm thấy kinh động, năm đó Bạch Ly rời đi chắc chắn là tự cô lựa chọn, sau khi Bạch Ly đột nhiên biến mất, bọn họ cũng suy nghĩ rất nhiều khả năng.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng Bạch Ly lại chủ động không muốn liên lạc với bọn họ.
Bởi vì họ không tìm ra được lý do tại sao cô phải làm như vậy.
Lúc trước anh ta không hiểu vì sao Bạch Ly lại biến mất, nhưng giờ phút này…
Tống Cảnh Thước đột nhiên nhận ra tất cả mọi chuyện đều là suy nghĩ chủ quan của Bạch Ly, cô thật sự muốn rời đi.
“Có thể cậu cảm thấy tôi vô tình, tôi không quan tâm đến điều này ” Môi Bạch Ly cong lên: “Bởi vì quả thật tôi làm những chuyện như vậy.”
Cô biến mất đột ngột, không nói một lời, gạt tình cảm của người khác sang một bên, không thèm quan tâm, dường như cô căn bản không thèm để ý đến những người bạn này.
Tâm trạng Tống Cảnh Thước có chút phức tạp, không nói gì nữa, đang định nói chuyện khác thì trên đỉnh đầu có âm thanh vang lên.
“Ding Ding Ding”, và toàn bộ đèn trong phòng bỗng sáng lên.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt Bạch Ly chưa thích ứng được, hơi híp mắt lại, cô nhìn Tống Cảnh Thước hỏi: “Là nhiệm vụ của chúng ta sao?”
“Có vẻ là vậy.” Tống Cảnh Thước nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ nhỏ, có thể thấy căn phòng bên ngoài cũng đã sáng đèn.
Mật thất này được thiết kế từ nhiều gian phòng, Tống Cảnh Thước và Bạch Ly
ở trong một căn phòng nhỏ, lúc đầu đây là một phòng để đồ nhưng giờ được đổi thành một căn phòng bí mật.
Trước khi vào họ xem lướt qua kịch bản, mật thất này có liên quan đến sự kiện “Gia đình”, đại khái bọn họ có thể đoán được trong gian phòng nhỏ này chắc chắn có manh mối thần bí.
Đội thứ nhất ở ngoài là đội chính, sau khi giải mãi các lớp, manh mối sẽ dẫn họ đến bên này, lúc này người của đội thứ hai phải thu thập một số manh mối cho những người bên ngoài.
Trước khi tiến vào, nhân viên đã nói với Tống Cảnh Thước và Bạch Ly, thời điểm đội thứ nhất giải mã được thì tất cả đèn sẽ sáng lên, nhưng bọn họ chỉ có mười phút dựa vào manh mối để đưa gợi ý cho người bên ngoài.
Về cách tìm manh mối, chỉ cần xem lời nhắc.
Bạch Ly nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Tôn An Dương đang nói chuyện.
“Hứa Nhượng!” Tôn An Dương gọi, “Cậu nghĩ cái gì đang xảy ra trong mật thất này? Sao chúng ta lại đi qua nhiều căn phòng như vậy, tớ vẫn không hiểu rõ lắm?”
Hứa Nhượng không trả lời, Bạch Ly nhìn thấy cái cửa sổ, cái khe hở chỉ đủ đưa bàn tay ra ngoài mà thôi.
“Khụ khụ, Bạch Ly và Tống Cảnh Thước có ở bên trong đó không?”
Tống Cảnh Thước: “Có, các cậu ở bên ngoài thế nào?”
“Không có gì và cũng không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ ở chỗ này có một cái tủ sắt, nếu mở được thì chắc chắn sẽ có ích, nhưng bọn tôi vừa tìm một lượt vẫn không thấy chìa khóa.”
Bạch Ly nhướng mày nói: “Trò chơi này yêu cầu hai đội phải hợp tác, vâỵ chắc cái này có liên quan đến tôi với Tống Cảnh Thước ở đây.”
Tống Cảnh Thước đột nhiên nhận ra đầu mối, nói: “Vậy bây giờ chúng ta cần tìm chìa khóa trước?”
Căn phòng họ đang ở thực ra rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn đơn giản và hai chiếc ghế dài, còn có một màn hình máy chiếu và một tấm màn sân khấu.
Tống Cảnh Thước và Bạch Ly nhìn xung quanh không thấy gì, Tống Cảnh Thước cúi đầu nói: “Liệu chìa khóa có được giấu dưới thảm không?”
“Chắc là không.” Bạch Ly nói: “Bởi vì theo lối suy nghĩ của người bình thường đều cảm thấy sẽ giấu dưới thảm, nhưng nghĩ kỹ, tại sao lại giấu ở chỗ như vậy, giấu dưới thảm sẽ rất khó tìm.”
“Nhưng không phải mật thất muốn chúng ta khó tìm được sao?” Tống Cảnh Thước có chút nghi hoặc, bình thường anh ta cũng không hay chơi trò mật thất.
“Nhưng chung quy vẫn phải để cho người ta vượt qua được.” Bạch Ly đứng lên, dịch bàn ghế ra giữa, cô giẫm lên nó, đưa tay sờ sờ mặt trước của máy chiếu.
Tống Cảnh Thước nhìn Bạch Ly, giây tiếp theo, anh nhìn thấy cô cầm một chiếc chìa khóa, Bạch Ly phủi bụi trên ngón tay, nhìn chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc trong tay.
“Quả nhiên nó ở chỗ này.”
Không có gì trong căn phòng này, manh mối duy nhất là màn hình chiếu và tấm màn sân khấu, nếu cô đoán không sai, lát nữa người bên ngoài tìm thấy điều khiển từ xa thì sẽ mở màn hình chiếu này ra hộ bọn họ.
Chiếu một đoạn phim ngắn đã thiết lập trước, sau đó từ đoạn phim ngắn này để tìm manh mối tiếp theo.
“Ủa, cậu tìm được chìa khóa rồi à?” Tôn An Dương ngồi xổm xuống hỏi, từ góc nhìn của Bạch Ly và Tống Cảnh Thước chỉ có thể nhìn thấy đôi giày và đôi chân nhỏ của cô ta.
Bạch Ly nhìn thấy hình ảnh này ở bên ngoài, độ nhiên cảm thấy khó thở, Tống Cảnh Thước không phát hiện sự biến hóa của Bạch Ly, nhướng mày hỏi cô: “Đưa chìa khoá cho họ?”
“Ừ.”
Bên ngoài vang lên một giọng nam trầm thấp, nói: “Tôi sẽ lấy.”
Bạch Ly nhìn thấy vô số đôi giày xuất hiện trước mắt, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một khe hở, giống như góc nhìn ẩn nấp dưới giường, cảnh tượng lúc trước chợt lóe ra trong đầu cô.
Bạch Ly hít một hơi thật sâu, tự nhủ không cần quan tâm, bước tới vươn tay đưa chìa khóa vừa tìm được ra ngoài.
Bàn tay của người đàn ông thon dài và sạch sẽ, những khớp xương rõ ràng và đẹp mắt.
Hứa Nhượng ngồi xổm xuống nhận chìa khóa Bạch Ly đưa cho, anh nhìn thoáng qua thấy dường như Bạch Ly có hơi run rẩy nên rũ mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy đầu ngón tay cô hơi run rẩy.
Khi ngón tay của hai người chạm vào nhau, lẽ ra anh nhận được chìa khóa thì sẽ đứng dậy, khi Bạch Ly định rút tay về thì đầu ngón tay cô bị nắm lại, lòng bàn tay của Hứa Nhượng nóng rực, mà cô chỉ có thể nhìn thấy tay anh, không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được độ ấm truyền đến ngón tay.
“A Ly.”
“Cậu không thoải mái đúng không?”
Bạch Ly chưa trả lời, nhưng những người khác lại nói tiếp.
“Cái gì?”
“Không thoải mái sao? Cần đi ra ngoài trước không?”
Đương nhiên lời nói của Hứa Nhượng cũng lọt vào tai Tống Cảnh Thước, anh ta bước tới, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạch Ly cụp mắt xuống, vẻ mặt bình tĩnh rút tay về, nói: “Không sao.”
“Tiếp tục đi.”
Hứa Nhượng xoay người đưa chìa khóa cho người khác, nhưng anh chưa đứng dậy, từ góc độ của họ có thể nhìn thấy một chút phía dưới, anh ngồi xổm ở đó, nhìn thấy Bạch Ly bước hai bước sang bên cạnh, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Sau nửa phút giằng co, những người phía sau vẫn cãi nhau manh mối tiếp theo, Hứa Nhượng hiển nhiên không có hứng thú, đương nhiên lúc trước anh cũng không có hứng thú, chỉ là giúp bọn họ giải mã các bí ẩn mà thôi.
Giống như là vì muốn gặp Bạch Ly nên mới chìa tay giúp đỡ họ.
“Ồ, chiếc chìa khóa này không mở được chiếc tủ này, chúng ta lại phải tìm cái tủ khác.”
“Vừa rồi không phải có một cái tủ chưa mở trong phòng ngủ chính sao? Có phải là nó không?”
“Vậy chúng ta trở về nhìn xem!” Tôn An Dương quay đầu: “Hứa Nhượng, cậu có đi không?”
Hứa Nhượng không trả lời.
“Hứa Nhượng?” Tôn An Dương lại hét lên.
Bọn họ cũng không mù, không điếc, thái độ của Tôn An Dương với Hứa Nhượng rất rõ ràng.
Tôn An Dương ở phía sau gọi vài tiếng, Hứa Nhượng có hơi bực mình, quay đầu lại: “Một mình cậu không đi được sao?”
“Hay là ngu ngốc đến mức không biết dùng một chiếc chìa khoá.”
Tôn An Dương: …………
Bạch Ly ở căn phòng nhỏ xem kịch, cô cười khẽ, lẩm bẩm nói: “Hứa Nhượng vẫn là Hứa Nhượng, không dịu dàng một chút nào.”
Trước kia Hứa Nhượng là như vậy, không cho ai mặt mũi cả, mặc kệ bạn là ai, chỉ cần khiến Hứa Nhượng bực mình, Hứa Nhượng sẽ không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với bạn.
Bị Tôn An Dương dây dưa không rõ khiến Hứa Nhượng rất bực bội.
Tống Cảnh Thước cũng nói: “Đúng vậy.”
“Cậu ấy không thay đổi chút nào.”
“Tính tình thiếu gia vẫn khắc trong xương.” Bạch Ly liếc mắt nhìn qua đó, thấy Hứa Nhượng vẫn không rời đi: “Cho nên không ai có thể khống chế Hứa Nhượng.”
Tôn An Dương không quấn lấy anh nữa, Vương Thần chủ động nói sẽ quay về phòng ngủ chính để mở chiếc tủ kia với cô ta, vài phút sau, hai người họ quay lại, còn cầm theo một cái điều khiển từ xa.
“Đây là điều khiển từ xa được tìm thấy trong phòng ngủ chính, không biết nó dùng để làm gì …”
Tống Cảnh Thước đi tới bên cửa sổ nói với bên ngoài: “Trong chỗ chúng tôi có máy chiếu, nhưng hiện tại không có điều khiển từ xa, có lẽ là có manh mối.”
Sau khi lấy điều khiển từ xa, Tống Cảnh Thước bật máy chiếu, và đúng lúc này đèn tắt mất.
Đã qua mười phút, thực ra bọn họ đã hoàn thành việc giải mã đó từ trước.
Bạch Ly dựa vào bàn, thản nhiên nhìn màn hình phía trước.
Lúc đầu bức tranh hiện ra cũng rất bình thường, một bức tranh động đơn giản, nét vẽ cũng đơn giản, lật từng trang như PPT, Tống Cảnh Thước phì cười với phong cách vẽ tranh này.
“Đây là loại PPT nào? Tôi nghĩ tôi phải khuyên họ, cái quái gì thế này.”
Bạch Ly cũng không quan tâm lắm, nói: “Nó có thể là một câu chuyện kinh dị, nhưng dù sao cũng là mật thất mang tính giải trí, không thể khiến người ta sợ hãi thật được.”
“Cậu có sợ không?”
“Không.”
Chuyện bịa đặt như vậy, làm gì có chuyện kinh dị ngoài đời thực.
Bạch Ly cụp mắt xuống không xem tiếp nữa, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nhạc nền đã thay đổi, âm nhạc bi thương, trên màn hình có một cô bé núp dưới gầm giường, nhìn thấy một người nhân đứng cạnh giường cầm dao đâm một con mèo nhỏ.
“Fuck, con mẹ nó, đúng là một câu chuyện kinh dị, vậy manh mối là gì? Những người trong màn hình này có khuynh hướng ngược đãi sao?”
“Thảo nào khi nãy họ nhắc nhở chúng ta rằng manh mối chính sẽ có áp lực hơn và có thể sẽ gây khó chịu, con mẹ nó mấy người này thật mưu mô, thế mà lại vẽ một bức tranh đơn giản như vậy.”
“Cậu thấy đúng không …” Tống Cảnh Thước phát hiện Bạch Ly đột nhiên không nói chuyện, quay đầu nhìn sang.
Cô dựa vào bàn, ánh đèn chiếu rọi vào khuôn mặt tái nhợt của cô, khuôn mặt thanh tú không còn chút huyết sắc nào cả, cả người Bạch Ly run rẩy, đồng tử co rút nhanh.
Tống Cảnh Thước hoảng sợ: “Bạch Ly!”
Bạch Ly cúi đầu, che ngực thở gấp, hô hấp dồn dập khiến người ta hoảng sợ.
“A Ly!” Giọng Hứa Nhượng từ bên ngoài truyền vào: “Có chuyện gì vậy!”
“Bạch Ly!” Tống Cảnh Thước hoàn toàn không có thời gian để trả lời anh, vội vàng kiểm tra tình hình của cô, lúc này anh ta mới nhớ ra có một nút khẩn cấp, anh ta đi đến bấm vào nó, giây tiếp theo, tiếng chuông báo động chói tai đột nhiên vang lên.
Bạch Ly cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, thứ cô cảm nhận được là thế giới này khiến cô hoa mắt chóng mặt, cô ôm ngực ngồi xổm xuống mặt đất, hô hấp dồn dập đến mức cô sắp hít thở không thông, bên tai không chỉ có tiếng chuông báo động mà còn có tiếng người gọi tên cô.
Cách một bức tường, có người dùng sức gõ mạnh vào tường, liên tục gọi tên cô.
“A Ly.”