Bạch Ly đã từng nghĩ vì sao cuộc sống của mình lại khó khăn hơn những người khác, sau đó lại suy nghĩ.
Trên thế giới này luôn tồn tại rất nhiều người thoạt nhìn không có khả năng, là người có gia cảnh tốt sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Những người như họ ít hay nhiều đều mang theo một số vết sẹo, nhưng cũng đang cố gắng tiếp tục sống.
Cũng giống như cô bây giờ, muốn sống, muốn tốt hơn nữa.
Năm đó lúc mười tuổi, chị họ đến nhà cô chơi, quan hệ của Bạch Ly với chị họ rất tốt, hai người tuổi cũng gần bằng nhau, sở thích cũng có điểm giống nhau, hai cô gái nhỏ rất hay tới trò chuyện.
Khi đó Bạch Văn Đống đã có khuynh hướng bạo lực, Bạch Ly và Giang Miêu không ít lần bị Bạch Văn Đống đánh đập, nhưng sau khi chị họ đến thì không giống vậy.
Sau khi chị họ đến thì Bạch Văn Đống ở trước mặt “người ngoài” sẽ nể mặt, sẽ không ra tay đánh Bạch Ly và Giang Miêu ở trước mặt chị họ.
Cho nên khi còn nhỏ Bạch Ly luôn coi chị họ như bùa hộ mệnh của mình, sau khi cô ấy đến nhà thì mình giống như là có kim bài miễn tử.
Lần đó chị họ đến thật ra chỉ định ở lại ba ngày, Giang Miêu có việc phải đi ra ngoài một thời gian, cho nên chị họ cũng nói phải về nhà sớm một chút.
Bạch Ly không nỡ để cô ấy đi, vẫn luôn giữ cô ấy ở lại, sau đó Bạch Văn Đống và Giang Miêu cũng khuyên bảo để cô ấy ở lại thêm vài ngày, lúc này chị họ mới đồng ý.
Khi đó căn bản không có ai nghĩ rằng ở lại thêm vài ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Ngày thứ hai Giang Miêu đi công tác, ngày đó cũng đúng lúc là ngày làm việc, Bạch Văn Đống cũng đi làm, Bạch Ly và chị họ ở nhà buồn chán, quyết định chơi trò trốn tìm.
Chị họ thích trốn trong tủ quần áo, Bạch Ly thích trốn dưới gầm giường.
Một ván này, đến lượt Bạch Ly trốn, như mọi khi cô trốn ở dưới gầm giường, nếu nhìn thấy chị họ đi vào thì tránh sang một bên.
Bạch Ly đợi rất lâu, đột nhiên có người mở cửa, nhưng đập vào tầm mắt không phải là đôi giày sandal trong suốt có hoa nhỏ sặc sỡ kia, mà là một đôi giày của người đàn ông trung niên.
Giày da đã bị hư hỏng, trên đó còn có lớp bụi.
Hôm nay làm sao mà cha về sớm vậy? Chẳng lẽ không phải đi làm sao?
Bạch Ly nghĩ rằng mình vẫn đang chơi trốn tìm với chị họ nên không có chui từ giường ra, một lát nữa kết thúc đi ra cũng không muộn.
“Hiểu Hiểu?” Giọng nói của người đàn ông vang lên.
“Hiểu Hiểu?” Ông ta lại gọi một tiếng nữa.
Bạch Ly nhíu mày, tại sao cha trở về lại tìm chị họ? Tại sao không tìm cô vậy?
“Dạ—–” Giọng nói của Tưởng Hiểu từ trong phòng khách truyện vào: “Chú?”
“Làm sao vậy?”
Giọng nói dần dần đến gần, cuối cùng Bạch Ly nhìn thấy đôi sandal xinh xắn kia của chị họ.
“Hiểu Hiểu, cháu lại đây, chú mua quà cho cháu.”
Quà gì? Cha cũng không nói mua quà cho mình.
Trong nhà đã nghèo như vậy, Bạch Ly nhớ rõ mình rất lâu không được quà, ngay cả quà sinh nhật cũng chỉ được những hạt bi sắt không biết nhặt ở đâu.
“Bây giờ sao?”
“Nhưng cháu đang chơi trốn tìm với Tiểu Ly, cháu vẫn chưa tìm thấy em ấy.”
“Một lát nữa tìm cũng không có việc gì, không vội.” Bạch Văn Đống nói xong, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Là cái gì ạ?”
“Cháu lại đây, vào trong phòng rồi chú cho cháu xem.”
“Nhưng.....”
Hình như Bạch Văn Đống có hơi không kiên nhẫn, kéo Tưởng Hiểu vào phòng, sau đó Bạch Ly nghe thấy tiếng khóa cửa.
Tại sao phải khóa cửa?
Là sợ cô đi vào nhìn thấy cha mình tặng quà cho chị họ sao?
Bạch Ly không lên tiếng.
Sau đó không phải là âm thanh bóc quà vang lên, mà là tiếng cười bỉ ổi cùng với lời nói của Bạch Văn Đống.
“Nào, Hiểu Hiểu, cởi quần áo ra.”
........
Tấm ván giường ngay phía trên cô vang lên tiếng cót két, giọng nói của người đàn ông trung niên ghê tởm rót vào tai.
Bạch Ly xem như là trưởng thành sớm, cũng biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì, cô muốn bò ra ngoài ngăn cản tất cả những chuyện này, một bàn tay xuất hiện.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tưởng Hiểu, hét lớn với bên ngoài: “Tiểu Ly, Tiểu Ly! Em trốn đi! ”
Tưởng Hiểu không kêu cứu mạng, mà là bảo Bạch Ly trốn đi.
“Tiểu Ly, đừng đi ra, lát nữa chị sẽ tới tìm em.”
——————–
Bạch Ly nói đến đây, cả người đều cuộn mình thành một vòng tròn, ôm chân co lại ở trên băng ghế nhỏ.
“Khi đó tớ ở dưới gầm giường, tớ chỉ cách chị ấy không đến nửa mét, nhưng tớ không thể làm được gì, chị họ bảo tớ không được ra ngoài, chị ấy bảo tớ trốn đi.”
“Nếu lúc ấy chúng tớ không giữ chị ấy ở lại sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như lúc đó tớ...... “
“Tớ lại dũng cảm một chút, trực tiếp đi ra ngoài cứu chị ấy mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy phải không?”
Cảnh tượng của Tưởng Hiểu trở thành bóng ma trong lòng Bạch Ly, không thể xóa đi được.
Lẽ ra đây chính là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng chuyện sau đó càng khiến người ta tuyệt vọng hơn.
“Tớ phát hiện thế giới này không đơn giản, khác xa so với tưởng tượng của tớ.” Bạch Ly hơi ngẩng đầu: “Chị họ của tớ là một cô gái rất tốt bụng và dũng cảm.”
“Ừ.” Giọng Hứa Nhượng nặng nề trả lời.
Anh căn bản không thể tưởng tượng năm ấy Bạch Ly mới mười tuổi, khi đó nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng cảm thấy như thế nào.
Đột nhiên Hứa Nhượng nhớ tới một ngày nào đó khi mình mười tuổi, ở giờ học trên trường, cô giáo nói cha mẹ mọi người đều là lần đầu tiên làm cha mẹ, có thể sẽ không làm tốt hoàn toàn được.
Các bạn nhỏ cũng phải hiểu nỗi khổ trong lòng của cha mẹ, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng, đừng nghĩ quá xấu về cha mẹ.
Ngày đó anh đứng ở cổng trường nhìn thấy hình ảnh bạn học cùng lớp đang ôm lấy cha, đột nhiên anh hỏi tài xế nhà mình: “Chú Lưu, chú cảm thấy cha tôi rất xấu phải không?”
Năm Hứa Nhượng mười tuổi, anh nghe thấy một Hứa Minh Đạt khác từ miệng tài xế, anh nghĩ, có lẽ mình thật sự nên hiểu chuyện một chút.
Khi anh đi ngang qua cửa hàng bánh kem đã dừng lại mua một chiếc bánh kem, nhưng gần như đợi đến đêm, cũng không đợi được Hứa Minh Đạt, cuối cùng người giúp việc thúc giục Hứa Nhượng đi ngủ, anh chỉ có thể đặt bánh kem ở trên bàn
Hy vọng khi cha trở về có thể ăn chiếc bánh kem này.
Hứa Nhượng nửa đêm giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, định đi xuống uống một cốc nước, lúc đi ngang qua phòng Hứa Minh Đạt thì nhìn thấy trong phòng phát ra ánh sáng lờ mờ.
Rất dễ nhận thấy, ông ta đã trở về.
Ánh mắt của anh lóe lên, muốn đi qua nói cho ông ta biết mình để bánh kem ở trên bàn, vừa mới đến gần thì nghe thấy...
Tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với tiếng thở hổn hển nũng nịu của người phụ nữ.
“Ưm? Minh Đạt....”
“Chừng nào thì anh... cho em một danh phận vậy?”
“Vợ của anh cũng đã chết lâu như vậy rồi, dù sao không thể lúc nào cũng như thế này đúng không?”
Ánh mắt của Hứa Nhượng lập tức trở nên lạnh lẽo, xoay người rời khỏi nơi này, khi xuống lầu thì nhìn thấy chiếc bánh bánh kem còn chưa ăn hết đã bị ném vào trong thùng rác.
Ánh mắt của Hứa Nhượng có chút nặng nề khi nhớ lại.
Bạch Ly ngẩng đầu vén mái tóc dài của mình lên, giọng nói cũng có chút buồn rầu, nói: “Tớ cũng từng hy vọng thế giới này là một thế giới tươi đẹp.”
“Mặc dù là tớ với mẹ mỗi ngày đều bị đánh đập, nhưng tớ vẫn tin cuộc sống của chúng tớ rồi sẽ tốt đẹp.”
“Nhưng, chính tay tớ đã phá hủy một phần vẻ đẹp đó.”
Hứa Nhượng liếm môi, nghe Bạch Ly nói tiếp.
“Vốn dĩ tớ cho rằng tận mắt trông thấy chị họ bị cha của mình cưỡng hiếp đã đủ đen tối, nhưng sau đó chúng tớ đã nói chuyện này với những người khác trong gia đình.”
“Bà nội tớ nói đàn ông đều như vậy, nói ông ta chỉ nảy sinh xúc động rồi để mắt đến chị họ thôi, bà ta vì bảo vệ con trai của mình mà cái gì cũng nói được.”
“À đúng rồi, còn có người họ hàng nói, phụ nữ không phải là để cho đàn ông cưỡng hiếp sao?”
“Khoa trương nhất chính là.....” Bạch Ly nới xong còn trào phúng cười khẽ, giống như nói chuyện hài gì đó: “Người thân bên kia của chị họ vậy mà cũng không có một ai bảo vệ chị ấy.”
“Bà ngoại bên kia trọng nam khinh nữ, năm đó mẹ tớ gả cho bố tớ cũng là bà ngoại bán, nếu không năm đó với điều kiện ngoại hình của mẹ tớ làm sao có thể kết hôn với một người như vậy, sau khi mẹ tớ kết hôn, bà ngoại tớ lại đối xử với ông ta như đối xử với con ruột.”
“Dì tớ chỉ sinh được một người con gái, rồi mất khả năng sinh con, sau đó cũng không có cơ hội sinh ra đứa con trai, cho nên dì và chị họ ở nhà đều bị ghét bỏ.”
“Sau khi xảy ra chuyện lúc đó, bà ngoại tớ vậy mà lại nói, chị họ tớ không đứng đắn, mỗi ngày đều mặc quần áo hớ hênh, ở trước mặt người lớn cũng không chú ý gì, đó là lỗi của chị ấy.”
“Nhưng một đứa trẻ hơn mười tuổi nào lại nghĩ rằng mình sẽ bị người thân cưỡng hiếp đâu đúng không?”
Bạch Ly lắc đầu nói: “Thế giới này thật sự rất nực cười.”
Sau đó chỉ có Bạch Ly và Giang Miêu là những người cảm thấy có lỗi với Tưởng Hiểu, những người khác thậm chí còn cảm thấy Tưởng Hiểu làm mất thể diện, không cho phép cô ấy làm ầm ĩ chuyện này hơn.
Khi đó Tưởng Hiểu không có chút khả năng phản kháng nào, còn bị uy hiếp nếu nói chuyện này ra ngoài thì sẽ ném cô ấy ra ven đường.
Đến lúc đó sẽ không chỉ là một người bị người thân cưỡng hiếp, mà sẽ trở thành một người gia cư, rồi sẽ bị lũ vô gia cư trên mấy con phố xâu xé.
Việc này Bạch Ly đều biết.
“Tớ muốn khỏi bệnh, muốn kiếm nhiều tiền hơn để giúp chị họ kiện lên tòa án.” Bạch Ly thu con ngươi mắt lại: “Cho dù chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cũng đã có kết quả từ trước, nhưng tớ sẽ không bỏ qua cho những người đó.”
Trước kia cho rằng người xa lạ mới là đáng sợ nhất, từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận sự giáo dục là không được tùy tiện đi cùng người xa lạ, không được nói chuyện với người xa lạ.
Nhưng ai có thể ngờ, nỗi đáng sợ thực sự lại chính là đám người thân xung quanh mình.
Trong thời gian rất lâu, cô không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.
Ngay cả người thân nhất trong mắt mọi người là đáng tin tưởng nhất nhưng cũng không thể tin tưởng, vậy còn có thể tin tưởng được ai đây?
Nhưng sau này Bạch Ly quen Hứa Nhượng.
Ngay từ đầu đương nhiên cô không có ôm kỳ vọng với Hứa Nhượng, nhưng Hứa Nhượng hết lần này đến lần khác lại làm mới quan điểm và cách nhìn của cô.
Bạch Ly nghĩ, có lẽ là bởi vì hai bọn họ thật sự rất giống nhau, đều thiếu cảm giác an toàn cho nên mới có cơ hội sưởi ấm lẫn nhau.
Cho nên khi đó cô mới có thể cảm thấy mình với Hứa Nhượng là có thể.
Bạch Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cứ tự nhiên như vậy mà thay đổi đề tài, hỏi anh: “A Nhượng, cậu có biết vì sao tớ không muốn không?”
“Về việc cậu thích tớ.” Bạch Ly nhẹ giọng nói.
Hai bàn tay của người đàn ông đều không hẹn mà siết chặt một chút.
Môi Hứa Nhượng mím chặt, khóe môi cong thành một đường, lông mày cau lại.
“Bởi vì tớ sợ.” Bạc Ly nói.
Đầu ngón tay của người đàn ông buông xuống dừng ở bên cạnh khẽ run nhẹ một chút.
Bạch Ly nheo mắt, cuối cùng cũng thẳng thắn nói với anh những chuyện chưa nói ra.
“Giữa chúng ta đến bây giờ đã không có cách nào lảng tránh vấn đề này.”
Chuyện tối hôm qua rất rõ ràng, nếu như bây giờ cô còn không tỏ thái độ với Hứa Nhượng, vậy thật sự sẽ “đứng ngồi không yên.”
“Hứa Nhượng, tớ đã từng nghĩ tới phải tin tưởng cậu, cũng nghĩ tới phải cố gắng cùng cậu xây dựng tương lai của chúng ta.”
“Nhưng bây giờ tớ không thể tin tưởng cậu.”
Khi cậu nói với người khác: “Nếu như tôi với Bạch Ly ở bên nhau, vậy chỉ có thể là chơi đùa mà thôi.” Từ lúc đó, là cô đã quyết định sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa.
Muốn có được lòng tin của cô rất khó, ngay cả bản thân cô cũng biết rất khó.
Nhưng sự sụp đổ niềm tin thì ngược lại, chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Bạch Ly khẽ mấp máy môi, nghiêm túc nói với anh từng chữ một.
“A Nhượng, tớ đã từng cho cậu cơ hội.”
Nhưng lúc đó tại sao anh không đưa tay ra nắm lấy tay cô.