Tạm thời Thẩm Thanh Dữ lại có thêm một nhóm bệnh nhân vừa đến, lúc ăn cơm tối mới chậm chạp lề mề tới.
Anh ta còn chưa ngồi xuống thì đã xin lỗi Bạch Ly, nói: “Thật ngại quá lại, lại đến muộn rồi, mỗi lần em hẹn tôi đi ăn là tôi lại bị đủ thứ chuyện làm chậm trễ.”
Bạch Ly không để tâm cười cười: “Lần nào anh cũng nói vậy.”
“Lần nào anh tới đúng giờ mới kỳ lạ.”
Thẩm Thanh Dữ cởi áo khoác ra, cũng cười khẽ, đương nhiên anh biết Bạch Ly không tức giận, sau khi ngồi xuống, anh bắt đầu hỏi tình hình của Bạch Ly.
“Hôm nay đến Hoàn Cầu rồi?”
“Ừm.”
“Thế nào? Chắc là không có vấn đề gì chứ? Bên Hoàn Cầu vẫn khá đáng tin cậy.” Thẩm Thanh Dữ nói, nhấp một ngụm trà nhìn về phía Bạch Ly.
Tay đang cầm ly nước của Bạch Ly đột nhiên nắm chặt hơn một chút, cô nói: “Không có vấn đề gì, tôi cũng rất hài lòng, thậm chí đã nghĩ đến sau này phải trang trí bố cục thế nào rồi.”
Thẩm Thanh Dữ nhìn bộ dáng này của Bạch Ly, biết là nhất định còn có chuyện gì khác.
Thẩm Thanh Dữ hỏi: “Làm sao vậy? Ở đó có chỗ nào không thoải mái à?”
“Tiểu Ly, tuyệt đối không nên để bản thân chịu khổ, có chỗ nào không thoải mái em cứ nói cho tôi biết, ít nhất có tôi ở đây còn có thể hỗ trợ em.”
Bạch Ly khẽ thở dài một hơi, ánh mắt hờ hững: “Cũng không có gì, chỉ là bỗng dưng phát hiện thì ra Trung tâm Hoàn Cầu là sản nghiệp của một người quen nào đó, hơi cảm khái.”
Thẩm Thanh Dữ im lặng trong vài giây, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút dè dặt: “Là cậu ta sao?”
“Ừm.” Bạch Ly hơi gật đầu, tiếp tục mở miệng trước khi đối phương đặt câu hỏi: “Không cần lo lắng như vậy, tự tôi có thể xử lý tốt chuyện này, tôi cũng đâu yếu ớt như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Dữ đã từng luôn luôn cho rằng dường như hai chữ “yếu đuối” này mãi mãi không thể chạm tới Bạch Ly, cho đến sau này thấy cô nhiều lần sụp đổ, nhiều lần đứng lên từ trong vũng bùn, lại giả vờ như chẳng có chuyện gì, tiếp tục sống.
Thẩm Thanh Dữ hơi ngẩn người một lúc, rơi vào hồi ức nào đó, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng vuốt ve thành ly, rũ mắt nói: “Em thật sự giống Tiểu Ly như đúc.”
Bạch Ly biết, không phải Thẩm Thanh Dữ đang nói cô, mà là đang nói tới người em gái đã tự kết liễu cuộc đời – Thẩm Ly.
Tên của các cô rất giống nhau, tính cách cũng giống nhau, sở thích cũng giống, ngay cả vẻ quật cường từ trong xương cốt này cũng giống y chang, khác biệt duy nhất, có lẽ chính là...
Thẩm Ly đã tự sát vào ba năm trước.
Trước khi Thẩm Ly rời đi hầu như không có ai chú ý tới, không ai tin rằng người cứng cỏi như cô ấy lại rơi vào sự giày vò của bệnh trầm cảm, cuối cùng cô ấy để lại bức di thư, những từ cuối mà cô ấy viết đều nghiêng ngả vặn vẹo.
“Xin lỗi, xin lỗi. Anh hai, chăm sóc tốt cho ba mẹ nhé. Em đã đấu tranh rất lâu, em biết thế này rất thiếu trách nhiệm nhưng mà lần này em muốn làm lính đào ngũ một lần, trước đây có người từng nói, người hoạt bát vui tươi như Thẩm Ly sao có thể trầm cảm chứ, thế nhưng trầm cảm giống như sốt cảm cúm vậy, đều là chứng bệnh không thể kiểm soát, cho dù là kiểu người thế nào cũng có thể… Em cũng không thoát khỏi.”
Câu nói kia của Thẩm Ly khiến Thẩm Thanh Dữ bị chấn động mạnh.
Đúng vậy, trên thế giới này không có quy định rằng nhất định phải qua được khốn khổ, lại vẫn luôn tự nghi ngờ, người rất yếu đuối mới có thể bị bệnh, kể cả người nào đó luôn rất kiên cường nhưng đến một ngày người ấy cũng có thể ngã bệnh, ma ốm bao giờ cũng thích nhân lúc yếu mà nhập vào.
Thẩm Ly cũng đã từng nói như vậy: “Anh hai, em đâu yếu ớt như anh nghĩ chứ? Em tự làm được.”
Các cô luôn bướng bỉnh kiên cường, rồi thỉnh thoảng lại yếu đuối giống nhau.
Thẩm Thanh Dữ nhớ tới chuyện của Thẩm Ly, hô hấp gấp gáp hơn, cuối cùng cũng không nhiều lời, chỉ nói với Bạch Ly một câu: “Tiểu Ly, hãy sống khỏe mạnh.”
Bạch Ly nhấp nhẹ một cái môi dưới, đáp lời: “Vâng.”
Nhất định cô sẽ sống khỏe mạnh, sống cả phần của Thẩm Ly.
–
Sau khi đi ăn cùng Thẩm Thanh Dữ xong, Bạch Ly về thẳng nhà, trên đường trở về, Bạch Ly chợt nhận được điện thoại của Tiền Nhược Lâm.
“Sản phẩm mới của tớ vừa mới làm xong, khi nào thì cậu rảnh? Tớ lấy cho cậu một chai nước hoa nhé.” Tiền Nhược Lâm nói,”Dạo này cơ thể khá hơn chút nào không?”
“Ừ, tớ không có vấn đề gì.” Bạch Ly lấy chìa khóa ra mở cửa: “Về phần nước hoa.”
“Hôm nào có thời gian rảnh thì tớ mời cậu ăn đồ ngọt nhé, khi đó đưa tớ là được.”
“Được.” Tiền Nhược Lâm cũng không từ chối, mọi người đều hiểu là phải có qua có lại.
“Dạo này cậu và Lâm Hạo thế nào?” Bạch Ly chủ động hỏi: “Hòa thuận chưa?”
“Rồi.” Tiền Nhược Lâm nhẹ giọng trả lời, chỉ cần một âm tiết phát ra cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô ấy,”Thổ lộ rồi, suôn sẻ hòa thuận.”
Bạch Ly vui mừng cười cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”
Dường như nhóm của các cô có một lời nguyền.
Bất kể là ai cũng phải cách xa người mình thích, sau đó sẽ gặp lại nhau lần nữa.
Bạch Ly tự biết giữa mình và Hứa Nhượng là không có khả năng nhưng cũng hy vọng người khác có một kết thúc tốt đẹp.
Trước khi đi ngủ, Bạch Ly lâu ngày mới lên Weibo một lần, đăng một bức tranh nào đó lên, đầu đề vẫn đơn giản như mọi khi, chỉ hai chữ – giãy giụa.
Rất nhanh đã có người bình luận.
[ A a a a thái thái đã lâu không gặp!! ]
[ Hu hu hu cuối cùng chị cũng nhớ mật khẩu rồi!! ]
Bạch Ly ngồi trước máy vi tính đọc bình luận, tuy rằng không đọc hết nhưng cô cố gắng đọc nhiều nhất có thể, cô đã dùng tài khoản Weibo này từ đại học, đến bây giờ, bốn năm đã tích góp được hơn một triệu người hâm mộ rồi, đều đến để xem tranh của cô.
[ Cuối cùng chị đã về rồi, khoảng thời gian này mọi người đều rất nhớ chị đó, hơn mấy tháng chưa cập nhật rồi, bọn em chỉ có thể an ủi bản thân, nói chắc chắn dạo này cuộc sống ngoài đời thật của chị rất vui vẻ! ]
Bạch Ly nhìn dòng bình luận kia, trái tim có hơi ấm áp, những người hâm mộ của cô thật sự quá đáng yêu.
[ Bức tranh này... Gần đây thái thái gặp phải chuyện gì sao? Phải vui vẻ nhé. ]
Bạch Ly hơi sửng sốt một chút nhưng phục hồi tinh thần lại rất nhanh.
Bức tranh này, cô vẽ một đóa hoa hồng đang được đưa tới, một nửa tàn lụi một nửa tươi đẹp, mà người trong chỗ tối cũng không nhận cành hoa hồng này.
Một nửa ở ngoài chỗ sáng, một nửa nằm trong bóng tối.
Tất cả mọi người đều có nhiều mặt, mặt bày ra với người khác và sâu trong nội tâm chính mình có thể hoàn toàn khác nhau.
Bạch Ly đang trầm tư, trông thấy hòm thư cá nhân đột nhiên có một tin nhắn nhảy ra, đúng lúc cô online liền mở ra đọc.
[ Hôm nay cũng phải vui vẻ nha ]: Chào chị thái thái, thật ngại quá, quấy rầy chị rồi, thế nhưng em thật sự không biết nói cho ai nữa, chị coi như em chỉ đang phát tiết tâm tình đi. Tháng ba năm nay, em và bạn trai đã quen mấy năm chia tay, em không thể nào kiềm chế bản thân nhớ đến anh ấy, không thể kiểm soát được hành vi của mình, tất cả những người bên cạnh không hiểu em, bọn họ đều cảm thấy nếu bọn em đã chia tay thì nên cắt đứt hết toàn bộ liên lạc.
[ Hôm nay cũng phải vui vẻ nha ]: Em cũng đã tự nói với mình không nên như vậy vô số lần, em thật sự vô dụng, nhưng mà chị biết không? Tình cảm hoàn toàn không bị kiểm soát, cho nên em nhiều lần hèn mọn gửi tin nhắn cho anh ấy, hy vọng anh ấy thay đổi tâm ý, ở trước mặt người khác em là công chúa kiêu ngạo không biết cúi đầu, là hạt dẻ cười của mọi người.
[ Hôm nay cũng phải vui vẻ nha ]: Nhưng có ai thấu hiểu nỗi khổ sở của em chứ?
Khi Bạch Ly đọc mấy tin nhắn này, loa đang mở “Bản thân em” của Ngô Vũ Phi, khẽ ngâm nga một câu hát: “Con người của anh đã xa lạ đến nỗi em không thể nhớ ra, “không quên anh” sẽ đặc sắc hơn, “biệt lai vô dạng” có vẻ như trò đùa, bản thân em hiểu rõ thứ gì cũng luôn có thời hạn.”
Cô mở trang cá nhân Weibo của cô nữ sinh này ra, không có gì khác với các nữ sinh khác, ngoại trừ chia sẻ một vài video ngắn buồn cười ra, đều là những chia sẻ thường ngày của bản thân.
Ví dụ như mùa thu đến rồi, làm bộ móng tay mới, thời tiết lạnh mua áo khoác mới, tuần trước ra ngoài ăn thịt nướng cùng bạn bè, hôm qua về nhà với bố mẹ.
Bạch Ly hơi có chút xúc động, nghiêm túc hồi âm nữ sinh ấy: [ Không cần tự trách, cũng không cần cảm thấy mình vô dụng, chúng ta sống trên thế giới này đều sẽ không thể kiểm soát mà yêu một người, em không sai, chỉ là giống với đa số mọi người. ]
[ Chị không rõ tình huống giữa các em, nếu như là chuyện có thể giải quyết, không phải vấn đề nguyên tắc, thật ra chị ủng hộ em thử xem xét, không nên để bản thân hối hận. Nếu như là vấn đề mang tính nguyên tắc, cũng không sao cả, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. ]
Bạch Ly hồi âm, tốc độ gõ bàn phím dần dần chậm lại, cô khuyên cô bé ấy nhưng cũng tựa như đang khuyên chính mình vậy.
Cô đứng dậy lấy cốc nước, muốn đè luồng khí đang lấp kín ngực mình xuống nhưng vẫn không thể nào làm được, Bạch Ly nhớ tới mấy năm trước, cũng là một buổi tối yên tĩnh thế này.
Trên sân thượng, Hứa Nhượng nhàn nhã dựa vào lan can, ngón tay thon dài cầm một điếu thuốc, anh cúi đầu chơi điện thoại di động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, nói: “A Ly, lại đây.”
“Sao vậy?”
“Cho cậu xem cái này vui lắm.” Hứa Nhượng có thứ gì cũng sẽ chia sẻ cho cô.
Bạch Ly nhìn anh, ánh đèn trên sân thượng rất tối, cô nhìn thấy bóng hình ẩn nấp trong bóng tối của Hứa Nhượng, bất thình lình cất bước đi tới, cướp đi điếu thuốc lá trên tay anh, ném sang một bên, nghiêng người lại gần, tay đè lên cổ tay của anh, hô hấp đan vào nhau, môi của cô đã sắp chạm vào môi anh.
Khi ấy Hứa Nhượng không đẩy cô ra nhưng cơ thể lại đột nhiên cứng đờ vì động tác của cô.
Năm, sáu giây sau đó, Bạch Ly mới lại lùi về, Hứa Nhượng bình thường trở lại, giọng nói như mọi khi: “Sao thế?”
“Thử nghiệm.” Bạch Ly liếm liếm môi: “Thử xem nếu tớ đến gần thì cậu có phản ứng gì không.”
“Cậu muốn phản ứng gì? ” Hứa Nhượng cười nhạo, giơ tay lên vỗ đầu của cô: “Khỏi bệnh rồi liền bắt đầu điên thế này hả?”
Cô đã thử nghiệm trên người anh.
Bạch Ly đưa tay tìm cái bật lửa trong túi áo của anh, lấy ra, cầm trên tay ấn vài cái, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt cô.
“A Nhượng.”
“Cậu có muốn thử yêu đương với tớ không?”
Hứa Nhượng cho rằng cô nhất thời bốc đồng, chỉ có Bạch Ly biết mình đang được ăn cả ngã về không.
Bạch Ly thoát ra từ trong hồi ức, bất đắc dĩ giễu cợt chính mình, rõ ràng biết không có kết quả mà năm đó còn muốn xông vào, có điều…
Lúc đó quả thật cô cũng không được phép lựa chọn.
Cô vừa định xem thử nữ sinh ban nãy có trả lời tin nhắn không, điện thoại di động đặt ở bên cạnh lại đột nhiên vang lên, trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số xa lạ, nhịp tim Bạch Ly bỗng nhiên tăng nhanh.
Giác quan thứ sáu có thể đoán được một vài chuyện.
Bạch Ly nhận cuộc gọi, giai đoạn đầu đối phương cũng không nói chuyện, trong không khí dường như có động tĩnh khác thường, sự im lặng kéo dài nửa phút.
Giọng đàn ông khàn khàn truyền ra từ trong loa điện thoại, rõ ràng còn mang theo men say.
Anh khẽ nói: “A Ly.”
“Cậu quay lại rồi.”