Nhìn thấy hàng trăm người đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, tất cả đều mang theo dao găm dài và công khúc, Khương Phương Ngọc không nhịn được mà sợ hãi đến mức cả người đều phát run.
Nhưng cho dù là như vậy cô vẫn cố nén sự đau đớn của vết rách ở trên đầu vai, giống như là một con sói mẹ đang che chở và bảo vệ đứa con của mình trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Cô dùng thân hình gầy ốm che chắn trước mặt Tiêu Hoàng Nam, hướng về phía người đàn ông trung niên trong đám người nọ, cô nói: “Ông Kim, tất cả là lỗi của tôi. Xin ông hãy tha cho anh ấy. Tôi sẵn sàng ở lại đây gánh chịu toàn bộ hậu quả”
Nói xong, Khương Phương Ngọc còn đang định quỳ xuống, nhưng cánh tay mỏng manh và mềm yếu của cô trực tiếp bị bàn tay to lớn mang theo độ ẩm ở phía sau mạnh mẽ kéo lại.
Khương Phương Ngọc quay đầu nhìn lại, hốc mắt đỏ hoe nhìn sắc mặt nghiêm nghị, cương quyết mà lại XƠ xác tiêu điều của Tiêu Hoàng Nam, cô vừa lo vừa gấp nói: “Hoàng Nam, anh làm cái gì vậy? Ông ta chính là Kim Hải Sơn, là cậu ba của nhà họ Kim đó. Trong tay ông ta có hơn một nghìn thuộc hạ. Là người đứng đầu của một trong bốn thế lực ngầm của Tô Hàng đấy. Chúng ta không đấu lại được đầu, chuyện này anh không cần dính vào, anh mau chạy đi, đưa theo Ca Cao rời khỏi đây nhanh đi. Ở đây, cứ để một mình em lo liệu.”
Khóe miệng Tiêu Hoàng Nam cong lên, lộ ra một nụ cười vừa ôn nhu vừa tự tin, bàn tay dịu dàng chạm vào lông mày và mái tóc của Khương Phương Ngọc, nói: “Người phụ nữ của anh, không cần phải quỳ xuống hay cầu xin người khác.”
A. Chứ ba, chú ba… Cứu cháu, cứu cháu chú ơi. Cháu sắp chết, sắp chết rồi” Kim Hoàng Long giờ phút này đang nằm ở giữa vũng máu, không ngừng kêu gào khóc lóc thảm thiết với Kim Hải Sơn.
Kim Hải Sơn liếc mắt nhìn thấy thân thể của cháu trai mình thê thảm như thế, trên người lập tức dâng lên luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương, lạnh giọt quát: “Hừ. Được lắm nhóc con. Lừa gạt người nhà họ Kim chúng ta, dám hành hạ cháu trai của tôi. Đúng thật là đứa không biết viết chữ chết như thế nào?
Tiêu Hoàng Nam mỉm cười, kéo Khương Phương Ngọc cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt về phía sau lưng mình, anh nói: “Ông cảm thấy ông có thể giết chết tôi sao?”
“Ngông cuồng” Kim Hải Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, ở đằng sau là gần trăm người thuộc hạ, tất cả đều mang theo dao găm dài và côn khúc, bộ dạng giống như con ngựa hoang sắp bắt được dây cương, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra ngoài giết chết Tiêu Hoàng Nam và Khương Phương Ngọc.
“Từ trước đến giờ còn chưa có ai từng dám mở miệng nói với tôi những lời như vậy. Hôm nay, tôi cho cậu hai con đường, một là quỳ xuống tự tay cắt đứt tứ chi của mình. Hai là, cậu với cô ta, cùng chết”
Từng lời Kim Hải Sơn thốt ra cũng là lúc nước mắt Khương Phương Ngọc rơi xuống, cô ở sau lưng Tiêu Hoàng Nam, gắt gao nắm lấy vạt áo của anh, nói: “Tiêu Hoàng Nam, anh mau chạy đi. Em không muốn liên lụy đến anh, anh mau chạy đi, có nghe không? Ca Cao cần có anh”.
Năm năm, khoảnh khắc cô nhìn thấy Tiêu Hoàng Nam cũng đủ thỏa mãn rồi. Cô không muốn bởi vì mình mà Tiêu Hoàng Nam gặp phiền phức, càng không muốn Ca Cao mất đi người bố.
Tiêu Hoàng Nam chỉ mỉm cười, một ánh mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Hải Sơn, nói: “Để cho cô ấy đi, tôi sẽ ở lại. Kim Hoàng Long là do tôi đánh, mục tiêu của ông là tôi”
Sắc mặt Kim Hải Sơn âm trầm, ông ta nhìn Tiêu Hoàng Nam, có thể nhìn ra được chỗ đứng của Tiêu Hoàng Nam lựa chọn rất khéo léo. Nếu ông ta muốn ra tay ác liệt thì có thể Kim Hoàng Long sẽ chết. Hơn nữa ông ta còn đọc được trong đôi mắt của Tiêu Hoàng Nam một loại áp lực từ trước đến nay chưa từng có.
Người đàn ông này, thật sự rất đáng sợ.
Nhưng mà mấy năm nay Kim Hải Sơn nắm giữ thế lực ngầm ở Tô Hàng, có sóng gió gì mà ông ta chưa từng thấy qua?
“Được. Làm theo ý cậu, để cho cô ta đi” Kim Hải Sơn giận dữ hét lên.
Thuộc hạ ở phía sau lập tức tránh ra nhường một đường, Khương Phương Ngọc không dám đi, gắt gao lôi kéo Tiêu Hoàng Nam, nức nở nói: “Không, không cần. Em ở đây với anh. Em không muốn tách rời khỏi anh. Muốn đi thì chúng ta cùng nhau đi.”
Khương Phương Ngọc khóc không thành tiếng, cô không biết nên cảm thấy như thế nào. Tiêu Hoàng Nam làm như vậy là vì anh muốn bảo vệ cô.
Người đàn ông này, năm năm trước làm cô tổn thương, nhưng giờ khắc này mọi sự đau khổ đã sớm tan thành mây khói.
“Nghe lời anh, Ca Cao cần có em bên cạnh. Em đi trước đi, ở bên ngoài có người của anh đến đón em. Bọn họ sẽ đưa em đến chỗ của Ca Cao. Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu, anh nhất định sẽ trở về tìm em. Chắc chắn sẽ như vậy?
Tiêu Hoàng Nam vòng tay ôm lấy Khương Phương Ngọc, ở bên tại cô nhẹ giọng thì thầm: “Em ở lại, anh sẽ bị phân tâm”
Rồi sau đó, anh mạnh mẽ đẩy cô ra, quát lớn: “Đi đi. Nhanh lên. Vì Ca Cao”
Khuôn mặt của Khương Phương Ngọc đầm đìa nước mắt, lùi về phía sau, hốc mắt đỏ hoe, cuối cùng là xoay người, che miệng quay đầu chạy đi.
Cô không dám quay đầu lại, cô sợ và cô không muốn phải nhìn đến cảnh tượng đó.
Khương Phương Ngọc chạy trốn dưới ánh trăng trắng mờ ảo, ánh trăng chiếu sáng trải dài bóng lưng vỡ vụn của cô ở phía sau. Còn ở nơi đó, hàng trăm tên côn đồ, từng người, từng người một tiến đến vây quanh Tiêu Hoàng Nam.
Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Hoàng Nam vẫn như trước đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ, vẻ mặt không hề xuất hiện cái gì gọi là sợ hãi. Ngược lại, còn là vô cùng uy nghiêm.
Mà loại khí tức uy nghiêm lạnh lùng này theo thời gian trôi qua càng lúc càng trở nên nồng đậm. Cuối cùng trực tiếp biến hóa thành sát khí ngút trời.
Khương Phương Ngọc vừa ôm lấy cánh tay bị thương vừa khóc nức nở, đâm đầu chạy. Sau đó một chiếc xe jeep lao như bay đến trước mặt cô và dừng lại.
Tứ Long từ trên xe nhảy xuống, nói: “Chị dâu, lên xe. Tôi đưa chị đến chỗ của bé Ca Cao, con bé bây giờ đang rất cần chị. Hơn nữa, chị cũng phải băng bó vết thương. Miệng vết thương càng để lâu thì ngay cả cái tay này của chị cũng không còn”
Khường Phương Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt, rất là sốt ruột hỏi: “Anh là bạn của Tiêu Hoàng Nam phải không? Cầu xin anh, hãy đi cứu anh ấy nhanh lên một chút. Anh ấy bị người của nhà họ Kim bao vây rồi, tôi cầu xin anh đó”.
Sắc mặt Tứ Long bình tĩnh, nói: “Chị dâu. Chị cứ yên tâm đi, những người đó không phải là đối thủ của đại ca đâu. Chị lên xe trước đi, tôi đưa chị đến biệt thự”
“Thật… thật vậy sao? Hoàng Nam anh ấy sẽ không có việc gì sao?” Khương Phương Ngọc dường như không tin, ở đó có tới trăm con người, một mình Tiêu Hoàng Nam sao có thể đánh lại được.
“Chị dâu, chị phải tin tưởng đại ca, lần này anh ấy trở về bởi vì muốn bảo vệ cho chị và bé Ca Cao. Nếu chị và Ca Cao xảy ra chuyện gì thì đại cả chắc chắn sẽ ân hận cả đời” Tử Long còn thật sự rất sốt ruột nói.
Khương Phương Ngọc quay đầu lại, đã không còn thấy bóng người nữa rồi, sau mấy giây suy nghĩ, cô cắn môi bước lên xe. Chiếc xe nổ máy, Tứ Long nhanh như hỏa tốc chở Khương Phương Ngọc về biệt thự.
Nhiệm vụ của anh ta chính là bảo vệ cho bà chủ thật tốt. Ở nơi này còn có Long Nhất và Tam Long, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Huống hồ chỉ người nhà họ Kim phải đối mặt chính là vua của Bắc Minh nắm trong tay hơn ba trăm nghìn quân của Phá Long Quân. Là điện chủ của Điện Thần Long. Bọn họ vốn dĩ là không biết chính mình sắp phải đối mặt với sự tồn tại của cái dạng gì.
Một khi cái tâm giết người của chỉ huy đã thức dậy, bất luận là kẻ nào cũng không thể ngăn cản được
Mà bên này, người của Kim Hải Sơn đã hoàn toàn bao vây bốn phía xung quanh Tiêu Hoàng Nam. Đối
mặt với một trăm tay đấm như vậy căn bản là không có cơ hội sống sót.
Cho nên Kim Hải Sơn rất đắc ý mà trưng ra điệu cười tàn nhẫn, nói: “Nhóc con, cậu thật là ngông cuồng. Nhưng mà ngông cuồng thì sẽ phải trả giá rất đắt”
Tiêu Hoàng Nam khẽ lắc đầu, dù chỉ một chút cũng không để bọn người Kim Hải Sơn và một trăm tay đấm kia để vào mắt.
Tất cả những cử chỉ này đều lọt vào tầm mắt của Kim Hải Sơn, ông ta không thể lý giải nổi, đối mặt với vòng vây tứ phía như vậy mà người thanh niên trước mặt vẫn có thể tươi cười được.
Hơn nữa nụ cười của anh còn mang theo sự kiêu ngạo và rất tự tin. Thật giống như trong mắt Tiêu Hoàng Nam, bọn họ chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh hay chỉ là một con kiến.
Tiêu Hoàng Nam không hề che giấu sát ý trong lòng: “Kim Hải Sơn, ông phạm phải sai lầm rồi. Không phải tôi là người trả giá. Mà chính là ông, là nhà họ Kim các người”.
Đối mặt với Tiêu Hoàng Nam rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Kim Hải Sơn hoàn toàn nổi giận, rống to lên một tiếng, xé rách áo gió, quát lớn: “Nhóc con, đây là cậu tự tìm đường chết. Cho dù cậu có mạnh đến đâu, cậu nghĩ mình có thể đấu lại được hơn một trăm người anh em của tôi sao? Hôm nay, dù Thiên Vương có đến đây, cậu cũng phải chết dưới tay tôi”
Oanh.
Tiếng nói của Kim Hải Sơn vừa dứt, một trăm người anh em phía sau ông ta nối đuôi nhau xông lên, trên. người đều mang theo sát ý nhắm thẳng đến chỗ của Tiêu Hoàng Nam.
Tiêu Hoàng Nam nhìn lên trời không nói nào, nhìn bầu trời không biết từ lúc nào mà ánh trăng sắp lặn đã bị màu của máu bao phủ: “Nhà họ Kim, quả nhiên thật là kiêu ngạo.”
Không cần Tiêu Hoàng Nam ra tạt, mấy tên thuộc hạ đang cầm dao găm dài muốn tiêu diệt Tiêu Hoàng Nam chưa kịp tới gần ba mét đã bị một bóng đen đột nhiên lướt qua, rồi sau đó ba người này trực tiếp bị một lực đá bay ra xa, ở giữa không trung tạo ra một đường con dài hơn mười mét, oanh một tiếng, đâm thẳng vào nhóm người đang xông lên như ngựa chạy phía sau, trực tiếp đánh bay mười mấy người, toàn bộ đều té ngã trên mặt đất.
Sau đó, trong mắt của hơn một trăm tên thuộc hạ này bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của hai người, đứng sừng sững trước mặt Tiêu Hoàng Nam, giống như là sát thủ.
Quần áo trên người bọn họ ở trong đêm gió lạnh khẽ khàng lay động.
Một cỗ sát khí khiến cho người ta sợ hãi, tựa như một lưỡi kiếm sắc bén có thể xuyên thủng toàn bộ mọi thú.
Tóc gáy Kim Hải Sơn dựng ngược lên, nhìn đến hai người đột nhiên xuất hiện trước mắt, giận dữ càng thêm giận dữ, hét lớn: “Giết. Giết hết. Một người cũng không được bỏ sót”
Long Nhất và Tam Long đồng thời cười lạnh, trực tiếp nhảy lên cao, ở giữa không trung giống như là đạn. pháo rơi xuống đất. Bọn họ đi đến đâu, những tên thuộc hạ kia đều lần lượt ngã xuống giống như rơm rạ, thậm chí có người bị đánh bay ra xa hơn mấy chục mét, đập trên cành cây, rớt trên đầu xe.
“Cái này… không thể, không thể được. Không có khả năng” Kim Hải Sơn sợ hãi.
Ông ta chưa bao giờ gặp qua sức chiến đấu như vậy. Thuộc hạ của ông ta đều là được huấn luyện rất nghiêm ngặt. Có khả năng trong một phút chốc có thể diệt trừ người của ông ta nhanh như giải quyết chuyện vặt vãnh, tuyệt đối là sự tồn tại mà ông ta không thể tưởng tượng nổi.
Cao thủ. Là cao thủ của cao thủ.
Ba.
Một vệt sáng sắc bén lóe lên.
Kim Hải Sơn còn chưa kịp phản ứng, Tam Long đã xuyên qua mười người trước mặt ông ta, cầm lấy một con dao cướp được từ tên thuộc hạ, kề sát vào cổ ông ta. Lưỡi dao bén lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, cửa trên. cái cổ của Kim Hải Sơn, máu tươi cứ thế từ từ chảy ra.
Trong mắt Kim Hải Sơn, mười người thuộc hạ trước mặt kia trong phút chốc cũng ngã xuống đất với cái cổ chảy đầy máu tanh.
“Không được cử động. Tôi không dám chắc chắn lưỡi dao của tôi có chém đứt đầu của ông hay không đâu” Tam Long dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói ra những lời đáng sợ nhất.
Lạch cạch.
Vài giọt mồ hôi lạnh từ trên thái dương của Kim Hải Sơn lũ lượt rơi xuống, ông ta nuốt nước bọt cái ực, sự lạnh lẽo từ trên cổ truyền đến giờ phút này khiến cho cả người ông ta run bần bật.
Tiêu Hoàng Nam giẫm chân tại chỗ đi tới, mỗi một bước đi đều giống như là hồi chuông vang lên của tử thần.
Anh đứng trước mặt Kim Hải Sơn, nhìn Kim Hải Sơn với đôi mắt cao ngạo giống như người ở trên cao nhìn xuống người ở dưới đáy: “Nói cho Kim Hải Phong, nếu muốn giữ mạng sống của con trai ông ta thì bảy ngày sau hãy đến biệt thự Minh Nguyệt. Bảy ngày, chỉ bảy ngày để nhà họ Kim các người có thể bày mưu tìm thủ đoạn và lợi dụng các mối quan hệ xung quanh”