Chương 18
Phải nuốt lời rồi Bởi vì Giang Tiêu Tiêu gây họa, Lý Thắng do dự hết lần khác đến lần khác song cuối cùng vẫn quyết định đuổi việc cô và giao lại hạng mục liên quan đến tập đoàn Cận thị cho Nhan Dĩ Phi.
Giang Tiêu Tiêu không hề cảm thấy bất ngờ.
Dù sao người ta cũng là tập đoàn lớn tiếng tăm lừng lẫy, tội gì phải vì một nhân viên tép riu như cô mà đắc tội với đối phương.
Lúc cô đi, Hà Lâm rất buồn, ôm cô nói: “Tiêu Tiêu, tớ tin rằng cậu sẽ tìm được công việc tốt hơn. Cậu phải cố gắng nhé, đừng nản lòng!”
Cuối cùng trái tim lạnh giá của Giang Tiêu Tiêu cũng được sưởi ấm.
Còn lại chỉ toàn là tiếc nuối.
Có lẽ… cô phải nuốt lời rồi.
Cô không thể tổ chức cho Tiểu Bảo một bữa tiệc sinh nhật khó quên!
Vừa nghĩ tới đứa trẻ khiến người ta thương yêu kia, Giang Tiêu Tiêu cảm thấy mũi ê ẩm, lòng đầy hổ thẹn, không biết phải trút ra thế nào.
Cô không kìm được lấy điện thoại ra định gọi điện cho bé, nhưng đầu ngón tay đặt trên phím chần chừ mấy lần vẫn không có can đảm ấn vào.
Sau một lúc lâu, cuối cùng cô quyết định chuẩn bị đi mua một món quà cho bé xem như xin lỗi.
Song cô chưa kịp hành động thì chuông điện thoại đã vang lên trước.
Giang Tiêu Tiêu giật mình, vội vàng ấn nút nghe máy, đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói êm tai: “Xin chào, cho hỏi cô là người thân của Phương Tuyết Mạn phải không? Chỗ tôi là bệnh viện thành phố, nếu cô có thời gian thì xin hãy lập tức tới đây một chuyến”
Giang Tiêu Tiêu căng thẳng, vội hỏi: “Tôi là con gái của bệnh nhân, xin hỏi… mẹ tôi thế nào rồi?”
“Là thế này, lúc nãy bệnh nhân đột nhiên rơi vào tình trạng nguy cấp, được nhân viên y tế của chúng tôi phát hiện kịp thời và đưa vào phòng cấp cứu, bây giờ vẫn chưa ra, cũng chưa biết tình hình cụ thể. Vì Vậy…”
Người ở đầu bên kia điện thoại nói không nhanh không chậm nhưng Giang Tiêu Tiêu không thể nghe lọt tai một câu nào, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, vội lao như gió ra đường bắt xe tới bệnh viện.
Hai mươi phút sau, xe chạy đến nơi. Giang Tiêu Tiêu trả tiền rồi chạy như điên đến phòng cấp cứu.
Một cô y ta cô quen biết đi từ bên trong ra, Giang Tiêu Tiêu bước tới túm chặt tay đối phương, lo lắng hỏi: “Y tá Trương, mẹ tôi…”
Y tá Trương vội trấn an: “Cô Giang đến rồi ư? Đừng vội, tạm thời mẹ cô đã thoát khỏi nguy hiểm, tình hình cụ thể thì vẫn phải làm thêm một bước kiểm tra. Cô đừng cuống”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, lòng đầy lo lắng, đi qua đi lại trên hành lang.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, mấy bác sĩ cùng nhau đi ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu lại tiến đến hỏi vị bác sĩ đi giữa: “Chú Tân, mẹ cháu sao rồi?”
Người đàn ông được gọi là chú Tân, tên là Tân Dương, hơn bốn mươi tuổi, mặt mày hòa nhã, đeo cặp kính màu vàng, là người có uy tín ở khoa não bệnh viện.
Ngoài ra, ông còn là người quen cũ của Phương Tuyết Man. Thấy Giang Tiêu Tiêu hoảng sợ như thế, ông vội tháo khẩu trang ra rồi an ủi cô: “Tiêu Tiêu đừng lo, mẹ cháu không sao. Vừa rồi chú đã kiểm tra cho bà ấy, phát hiện tế bào não đã hoạt động rất nhiều, xem ra tương lai có cơ hội tỉnh lại.
Trước đó xảy ra tình huống đột xuất, sợ có chuyện ngoài ý muốn nên bệnh viện mới vội vàng thông báo cho cháu qua đây.
Cháu cứ yên tâm”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, trái tim treo lơ lửng hồi lâu mới từ từ đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi với tâm trạng ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Chú Tần, chú nói thật sao? Mẹ cháu… thật sự có cơ hội tỉnh lại ư?”
“Chú lừa cháu làm gì?” Tân Dương dịu dàng vỗ vai Giang Tiêu Tiêu thở dài: “Mẹ cháu cũng nên tỉnh lại rồi, nếu không thì quá uổng phí công sức cháu đã bỏ ra trong mấy năm qua.”
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, cắn môi đáp: “Cháu không sao, chỉ cần mẹ cháu tỉnh lại là được!”
Tân Dương nói: “Cháu là đứa con ngoan, nhất định mẹ cháu có thể tỉnh lại. Có điều, chú có chuyện này cần phải bàn bạc với cháu, đó là tiền thuốc men của mẹ cháu.
Tế bào não của mẹ cháu có dấu hiệu sống, chú đề nghị áp dụng biện pháp tiên tiến để điều trị cho mẹ cháu, tiếp đó kích thích sự sống của não độ. Trước kia không phải không có người thực vật tỉnh lại, chỉ là phí chữa bệnh hơi cao… Chú lo cháu không gánh nổi”
Giang Tiêu Tiêu chẳng hề suy nghĩ mà đáp ngay không chút do dự: “Không sao ạ. Chú Tân, cháu có thể chống đỡ được, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, chỉ cần giúp mẹ cháu có thể tỉnh lại là được”
Tân Dương thấy cô hiếu thảo như thế thì không nói thêm nữa, chỉ gật đầu bảo: “Tốt lắm, chú sẽ mau chóng sắp xếp việc điều trị. Cháu chuẩn bị tiền trước đi, nếu không đủ thì nói với chú”
“Vâng, cảm ơn chú Tân.”
Giang Tiêu Tiêu trò chuyện với Tân Dương thêm vài câu rồi mới vào phòng bệnh thăm người mẹ vẫn đang hôn mê.
Người phụ nữ trên giường vô cùng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt như thể hễ chạm vào là vỡ tan, đôi mắt khép chặt nhưng không giấu được nét dịu dàng, dáng vẻ yên tĩnh và an ổn.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu cũng trở nên dịu dàng, cô xoay người đi lấy một chậu nước nóng rồi bưng đến lau mặt lau tay cho mẹ, nhân tiện trò chuyện cùng bà.
Tuy người nằm trên giường không nghe thấy, nhưng cô vẫn kìm lòng không đậu mà nói miên man.
€ô nói chuyện nọ chuyện kia, không hiểu sao cuối cùng lại nhắc tới cha con nhà họ Cận.
Cô kể: “Mẹ ơi, gần đây con gặp một người đàn ông, anh ấy rất ưu tú, lại cực kỳ đẹp trai, còn giàu nữa, rất nhiều phụ nữ xếp hàng muốn cưới anh ấy. Anh ấy vừa giỏi vừa mạnh mẽ như thể không phải bình thường, hoàn hảo đến mức khiến người ta giận sôi máu. Hơn nữa, anh ấy còn có một đứa con rất đáng yêu, không hiểu sao con rất thích bé, không nhịn được muốn thân thiết với bé. Con luôn cảm thấy mình và bé rất có duyên… Nhưng cụ thể thế nào thì lại không diễn tả được.”
“Sáng nay, lúc tạm biệt bé, thậm chí con còn nảy sinh suy nghĩ muốn trộm bé đi…”
Giang Tiêu Tiêu luyên thuyên một tràng dài, nói xong câu cuối thì không nhịn được cười.
Cười xong cô lại thở dài thườn thượt: “Trước đây con đã hứa sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật khó quên cho bé, nhưng bây giờ con đã bị đuổi việc… Con phải nuốt lời rồi. Mẹ nói xem… có phải con rất kém cỏi không?”
Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, không có ai trả lời cô.
Nhưng ngoài phòng bệnh lại có một bóng người cao lớn mặc áo blouse trắng đang đứng đó.
Người nọ nhìn cô qua khe cửa khép hờ, trên gương mặt tuấn tú gần như yêu nghiệt lộ rõ vẻ nghiền ngẫm.
Đó là Thẩm Mộ Bạch!
Lúc nãy anh ta tình cờ đi ngang qua thì nghe thấy có người lẩm bẩm trong phòng bệnh, vốn dĩ anh ta không để ý nhưng lại bất ngờ nghe thấy một đoạn thú vị.
Những lời này khiến anh ta liên tưởng tới hai ba con nhà kia.
Thật trùng hợp làm sao!
Thẩm Mộ Bạch hưng phấn lấy điện thoại ra chụp hai bức ảnh, sau đó gửi vào đt cho Cận Tri Thận.
Lúc này, chủ tịch Cận đang họp trong phòng họp.
Bên dưới là quản lý cấp cao của công ty, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn màn hình máy chiếu được kết nối với điện thoại của Cận Tri Thận.