Chương 22
Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết ác ý sâu đậm của Gang Tình Tình đang nhằm vào mình.
Cô chỉ cảm thấy sốt ruột.
Tiền thuốc men của mẹ cô như lửa sém lông mày đến nơi, vậy mà bây giờ cô vẫn chưa tìm được việc. Cô nản lòng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc ra ngoài tìm công việc tạm thời.
Đúng lúc này, đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Đối phương tự xưng là người phụ trách công ty “Sáng tạo Cẩm Sắt”, đã đọc bản sơ yếu lý lịch của cô, cảm thấy rất hài lòng nên muốn tuyển dụng cô.
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Giang Tiêu Tiêu là mình chưa từng nghe tên công ty này, cũng không gửi sơ yếu lý lịch cho họ, chắc là lừa đảo.
Do đó, cô hỏi với vẻ đề phòng: “Quý công ty muốn tuyển dụng tôi thật sao? Tôi không cần đích thân đến phỏng vấn ư?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia trả lời rất chân thành: “Đúng vậy, không cần phỏng vấn. Muốn biết năng lực của một người có thể dò xét sơ sơ thông qua sơ yếu lý lịch. Thời đi học cô Giang là một sinh viên xuất sắc, thiết nghĩ năng lực làm việc cũng không tồi.”
Nghe như lừa gạt ấy!
Giang Tiêu Tiêu lập tức cụt hứng: “Cô gái này, nếu cô muốn lừa gạt thì ít nhất cũng phải có tâm một tí! Bất kể tập đoàn nổi tiếng hay là công ty nhỏ, phỏng vấn là một khâu không thể thiếu trong quá trình tuyển dụng nhân sự. Cô thế này thì không lập công được đâu có biết không?”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia bị cô làm cho nghẹn lời, cuống quít giải thích: “Cô Giang, phải chăng cô đã hiểu lầm điều gì rồi ư? Tôi không phải kẻ lừa đảo! Công ty chúng tôi vừa mới thành lập không lâu, đang tích cực tuyển dụng nhân tài, cô rất phù hợp với yêu cầu nên chúng %3D tôi mới được tuyển thắng.”
Giang Tiêu Tiêu cười ha hả: “Thế u? Vậy xin hỏi địa chỉ công ty các vị ở đâu?”
Đừng nói là ở xó xỉnh nào đó trong thành phố nhé!
Lần này đối phương trả lời rất nhanh: “Công ty chúng tôi nằm ở tầng 28 tòa nhà văn phòng Shyh-Shins International, nếu cô Giang không tin có thể đích thân tới xem thử. Đến lúc đó, nếu cô đồng ý thì có thể làm thủ tục nhậm chức ngay. Về vấn đề tiền lương, chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi cô.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu lập tức sững sờ.
Cô biết tòa nhà Shyh-Shins International, đó là tòa nhà văn phòng nằm ở vị trí trung tâm thành phố, là khu vực mậu dịch phồn hoa nhất thành phố Cẩm. Nếu đối phương muốn lừa đảo, chắc là sẽ không đặt công ty ở đó đâu!
Thật ngại quá!
Người ta thật lòng muốn tuyển dụng cô, vậy mà cô lại nghi ngờ công ty người ta có vấn đề.
Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, ngượng ngập nói: “Xin lỗi cô, không phải tôi cố ý nghi ngờ quý công ty…”
Đối phương ung dung mỉm cười: “Không sao, tôi có thể hiểu được. Tôi chờ cô Giang tới.”
“Vâng vâng.”
Giang Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý, đợi bên kia cúp máy cô mới cất điện thoại. Sau đó… cô nhảy cẫng lên, vui vẻ reo hò: “Cuối cùng cũng tìm được việc rồi!”
Lúc này, trong văn phòng giám đốc nhân sự công ty Sáng tạo Cẩm Sắt.
Giám đốc nhân sự Tô San hơn ba mươi tuổi đang cung kính báo cáo với người đàn ông sau bàn làm việc: “Thưa chủ tịch, cô Giang đã đồng ý đến công ty làm việc.”
Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, gật đầu với dáng vẻ lười biếng và sắc mặt rất lạnh nhạt xem như đáp lại.
Toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng tạo cảm giác thần bí khó dò!
Em trai bên cạnh thấy vậy thì thầm cà khịa trong lòng.
Giả vờ thâm trầm cái gì!
Còn chưa thành đôi mà đã thương vợ một cách điên cuồng như vậy, thậm chí bắt anh ta đi mua công ty này ngay trong đêm, còn điều động một nhóm nhân viên từ công ty chi nhánh khác đến đây, cấp tốc thành lập nên công ty Sáng tạo Cẩm Sắt.
Đúng là sáng mù mắt chó mà!
Sau này rước nàng về dinh rồi, còn không phải để vợ nhảy lên nóc nhà lật ngói luôn?
Lúc Cận Tri Dực đang len lén bĩu môi thì anh trai đã đứng dậy, xem chừng định rời đi.
Cận Tri Dực vội đuổi theo hỏi: “Anh, anh định đi đầu thế?”
Cận Tri Thận trả lời: “Về nhà đón Tiểu Bảo, thằng bé muốn gặp cô Giang. Chỗ này tạm thời giao cho em, phải làm cho công ty hoạt động bình thường trong thời gian nhanh nhất!”
Nghe vậy, Cận Tri Dực trưng ra bộ mặt đau khổ: “Tại sao lại là em?”
Rõ ràng là anh cưa gái, tại sao em phải chịu khổ thay anh?
Cận Tri Thận nhìn anh ta, giọng điệu đương nhiên: “Chẳng phải chú nói dạo này rất rảnh sao? Không phải chú, chẳng lẽ lại là anh à?”
Mặt Cận Tri Dực nhăn như trái mướp đắng.
Nói đơn giản thật!
Rốt cuộc anh có biết quản lý một công ty mới thành lập phải tốn biết bao nhiêu tinh thần và sức lực không hả?
Tại sao anh có thể nói nhẹ nhàng như ăn một bát cơm thế hả?
Dường như Cận Tri Thận có thể đọc được suy nghĩ trong đầu anh ta, bèn lấy chìa khóa xe trong túi quần ra quảng cho đối phương: “Ngoan, làm cho tốt, qua giai đoạn này anh sẽ cho chú nghỉ ba tháng.”
Cận Tri Dực giật mình, lập tức rú lên: “A a a… Maybach bản giới hạn vừa ra mắt! Cục cưng của anh, anh yêu cưng chết đi được!” Dứt lời anh ta điên cuồng hôn chìa khóa xe, sau đó lại kích động ôm anh trai: “Anh, anh không được đổi ý đâu nhé! Nghỉ ba tháng đó!”
Cận Tri Thận đẩy anh ta ra, thái độ ghét bỏ: “Ừ, không đổi ý, điều kiện tiên quyết là chú làm tốt.”
Cận Tri Dực hưng phấn xoay vòng vòng: “Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm thật tốt!”
Nghỉ ba tháng đó!
Kể từ khi anh ta vừa mới tốt nghiệp đại học đã bị anh trai ép đến công ty làm việc đến bây giờ, anh ta chưa được nghỉ một ngày nào, cả ngày bận như con quay, sắp quên mất cảm giác được nghỉ phép rồi!
Cậu hai nhà họ Cận lập tức ra quyết định, trong ba tháng này anh ta muốn tới Địa Trung Hải nghỉ phép, tìm mấy cô em da trắng xinh đẹp bầu bạn, hàng ngày nằm trên bờ biển ngắm người đẹp mặc bikini.
Thật là tuyệt vời!
Cận Tri Thận thấy em trai bắt đầu mơ tưởng viển vông thì lắc đầu buồn cười, không để ý tới đối phương nữa mà xoay người rời đi.
Khoảng sáu giờ tối, Cận Tri Thận dẫn Tiểu Bảo đến Phù Dung Uyển lần nữa.
Hai người quen đường quen lối đi lên tầng, không ngờ lại gặp Giang Tiêu Tiêu ở thang máy.
Giang Tiêu Tiêu đang định ra ngoài mua thức ăn thì bắt gặp bánh bao lớn ôm bánh bao nhỏ, còn bánh bao nhỏ ôm… một bó hoa hồng.
Cô bị tổ hợp này làm chấn động đến mức quên cả phản ứng, trong khi đó Tiểu Bảo lại tràn đầy hào hứng giơ bó hoa hồng và nói bằng giọng điệu non nớt: “Cô Tiêu Tiêu, con tặng cô.”
Mấy ngày không gặp, nhóc con càng thêm phúng phính, hai má núc ních thịt, trắng trẻo đáng yêu, thật khiến người ta yêu thích không thôi.
Giang Tiêu Tiêu vui vẻ đưa tay đón cả hoa và người ôm vào lòng: “Sao hai người lại tới đây?”
Đôi môi mỏng của Cận Tri Thận khẽ mấp máy: “Tiểu Bảo rất nhớ cô, đòi tôi dẫn đến đây.”
Tiểu Bảo tự dưng bị đổ oan nhưng không phản bác, chỉ ôm cổ Giang Tiêu Tiêu rất thân thiết: “Con nhớ cô Tiêu Tiêu, nhưng ông bà nội xấu lắm, không cho con tới tìm cô Tiêu Tiêu.”
Giang Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, bế Tiểu Bảo vào trong nhà, vừa thơm má bé vừa nói: “Cô cũng nhớ Tiểu Bảo.”
Cận Tri Thận lắng lặng đi theo phía sau, cất tiếng hỏi cô: “Vừa rồi cô định ra ngoài à?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Vâng, vừa rồi tôi định ra ngoài mua thức ăn về chúc mừng, tôi tìm được việc mới rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!