Lọc Truyện

Truyện Chỉ Là Kết Hôn Giả - Trịnh Tuyết San

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Hai người cứ vậy mà nói chuyện rất thoải mái và vui vẻ, tự nhiên sự gần gũi đến từ hồi nào cũng chẳng hay, chỉ biết khi màn sương đã xuống nhiều thì Vũ nhắc cô gái bên cạnh:

- Muộn rồi vào ngủ đi!
- Anh vào trước đi! Tôi đứng thêm lúc nữa!
- Sương xuống nhiều rồi, lỡ ốm lại không đi chơi được, còn nhiều nơi để đi lắm đó!
- Tôi không dễ ốm vậy đâu!
- Cũng không nên chủ quan về sức khỏe!

Người ta đã nói thế Tuyết Lan cũng không nán lại nữa mà làm động tác quay người:

- Vậy tôi vào đây!
- Ngủ ngon!
- Anh cũng ngủ ngon!

Mấy ngày sau đó hai gia đình cũng đi thêm được một số nơi, nhưng vui nhất vẫn là đôi vợ chồng Minh San. Đây có thể nói là chuyến trăng mật ý nghĩa nhất vì có cả đại gia đình chung vui. San thấy chị gái mình với anh chồng có vẻ gần gũi hơn trước thì mừng lắm!

Tối đó khi ăn cơm xong San rủ hai anh chị đi chơi cùng hai vợ chồng thì cả Tuyết Lan và Vũ đều đồng ý. Cô thấy tín hiệu khả quan thì cười cười ghé tai chồng mình nói thầm:

- Anh này! Tranh thủ mấy ngày đi chơi phải tạo điều kiện cho anh chị ấy gần gũi hơn nữa!
- Ừ! Nhờ hết vào vợ của anh đấy!
- Em là đang liều đấy nhé! Chứ mía ngọt đánh cả cụm chỉ có lợi cho nhà anh thôi!
- Ai bảo thế?
- Chứ còn sao nữa! Hiện tại thì mật ngọt thế này, nhưng tương lai ai biết ra sao!
- Anh đảm bảo anh em nhà anh sống trọn tình, trọn nghĩa, yêu thương vợ con là trên hết!
- Chỉ được cái dẻo miệng thôi!
- Vợ không tin anh à?
- Cũng khó nói lắm!

Giang Minh thấy vợ nói vậy thì hôn lên má cô rồi thủ thỉ:

- Tình cảm của anh như nào thì anh thể hiện hết rồi! Anh không hứa xa xôi nhưng tình yêu anh dành cho mẹ con em là thật lòng, thật dạ!

Tuyết San chỉ muốn trêu chồng thôi, cơ mà anh lại nghiêm nghị quá! Cô đưa tay sờ nhẹ má chồng mỉm cười rồi đáp lại tình cảm của anh:

- Em cảm nhận được rồi, ba của con em ạ!
- Thật không?
- Đùa một tý mà chồng em căng thẳng quá!
- Hư lắm đấy!
- Nhưng thương em đúng không?
- Ừ! Giờ càng thương hơn này!
- …

Hai vợ chồng cứ mải thể hiện tình cảm mùi mẫn mà không để ý có hai kẻ PA đứng sau, nhịn không được Tuyết Lan mới lên tiếng:

- Đề nghị hai người lát về phòng tâm sự, thể hiện tình yêu sau nhé!
- Hihi…
- Không cần khoe tôi cũng biết hai người tình chàng ý thiếp rồi! Cứ phát nước ngọt miễn phí thế này chúng tôi bội thực đấy!
- Em xin lỗi, em quên mất là có hai người vẫn đang PA... hihi…

Tiếng San cười ha ha với chị gái thì Vũ lúc này cũng xen vào:

- Rủ bọn anh đi chung chỉ là phụ đúng không?
- Đâu có đâu ạ!

Cả bốn người cứ vừa đi vừa nói chuyện cười rôm rả thì San lại tính rủ mấy anh chị đi xuống chợ đêm chơi. Nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đỗ gần đó cô nảy ra ý định:

- Anh chị ơi mình thuê xe ngựa đi!
- Cũng được!

Tuyết Lan không để ý chỗ ngồi của xe mà chỉ thấy đi xe ngựa cũng hay hay nên cô đồng ý ngay. Nhưng lúc đôi vợ chồng em gái lên xe trước thì cô mới nhìn rõ là chỉ có hai chỗ ngồi, chả nhẽ cô và Vũ lại thuê mỗi người một xe thì buồn cười. Chưa biết làm sao thì San lên tiếng giục:

- Chị! Chị với anh Vũ chọn xe kia đi, nhanh không đoàn kia họ ra là hết xe đấy!
- À…ờ…

Tuyết Lan nhìn nhóm người đang tiến gần phía mình thì cũng chọn đại một chiếc xe gần nhất rồi nhắc Vũ:

- Mình đi thôi!
- Cô để tôi đỡ lên!
- Cảm ơn anh!

Đỡ cô ngồi lên rồi, nhưng thấy Lan cứ không được tự nhiên thì Vũ hỏi:

- Sao vậy? Không thoải mái khi ngồi cạnh tôi à?
- Làm gì có!
- Sao tôi lại nhìn ra điều đó nhỉ?
- Anh lại còn biết thuật xem tướng hả?
- Hình như cô hỏi lần thứ hai rồi thì phải?
- Có sao?
- Ừ! Và tôi đã trả lời cô rồi!
- Không nhớ!
- Có cần nhắc lại không?
- Không…

Hai người đang mải nói chuyện thì không hiểu sao chiếc xe lắc mạnh một cái khiến Tuyết Lan bị giật mình bám vội vào người Vũ, còn Vũ theo phản xạ đưa tay đỡ lấy người bên cạnh, cả hai ở trong cái thế đến là ái muội. Nhưng còn chưa kịp ổn định lại tình thần thì lại lắc thêm mấy cái liền khiến cả người cô ngã nhào vào lòng Vũ, khi ấy gấp quá Vũ chỉ biết vội vàng ôm chặt lấy cô hơn.

Lần thứ hai, chính xác là lần này cô thấy hồi hộp kinh khủng, trái tim hoàn toàn bị bấn loạn, và cô có cảm giác tim của Vũ cũng đập nhanh lắm, bởi vì lúc này tai cô đang áp sát vòm ngực rắn chắc của ai kia…

Bản thân Vũ giờ này rất bối rối, nhưng cũng không quên hỏi han cô:

- Không sao chứ?
- Không…không…

Tuyết Lan trả lời, nhưng lại như ma xui quỷ khiến chưa thể rời khỏi người Vũ, mà bàn tay nhỏ bé ấy vẫn bám chặt lấy người ta, phải đến khi anh hỏi câu thứ hai thì cô mới sực tỉnh:

- Vẫn sợ à?
- Ơ…không…tôi …tôi xin lỗi…
- Không sao!

Vũ nói với cô xong thì nhắc người điều khiển xe ngựa đi chậm lại, lúc sau vẫn thấy Tuyết Lan ngồi im không nói thì Vũ lại tưởng cô còn sợ nên anh chủ động cầm lấy tay cô hỏi:

- Vẫn sợ hay sao?
- Không ạ!
- Không mà mặt đỏ thế? Tay cũng lạnh nữa này?
- Tôi không sợ, chỉ là…
- Là sao?
- Không có gì…

Vũ hỏi mà Tuyết Lan chỉ trả lời không, nhưng có vẻ cô không được tự nhiên, nghĩ tới biểu hiện của mình mấy ngày trước, hôm anh cầm tay cô lần đầu tiên ấy thì anh chột dạ, chẳng lẽ Lan cũng giống anh, không lẽ là như vậy thật ư? Vũ nghĩ thế thì cứ nhìn cô chằm chằm kiểu thăm dò khiến Tuyết Lan càng ngượng ngùng hơn, cô không thể ngồi đối diện anh như này nên từ từ rút khỏi tay anh quay đi…

Hành động này của Lan càng làm cho Vũ thấy tò mò, nhưng bảo Vũ hỏi ngay thì anh chưa dám, mà chỉ đành chờ đợi và quan sát. Cả đoạn đường còn lại hai người cứ im lặng cho tới khi xe ngựa đỗ ở cổng chợ đêm, thì có tiếng San gọi:

- Anh chị ơi, bên này!
- Ừ!

San được đi chơi là cô lại quay về vẻ nhí nhánh ngày nào, cô hào hứng, tung tăng đi nhanh vào bên trong chợ, thấy vợ phấn khích quá Minh sợ nên nhắc nhở:

- Ôi…ôi bà mẹ trẻ em ơi, từ từ thôi, giờ không còn như lúc trước mà em cứ đi phăm phăm như thế nhé!
- Anh cứ khéo lo, anh xem người ta cũng bầu bì như em kia kìa!
- Người ta khác, còn vợ con anh khác!
- Anh cứ làm như cả thế giới này mỗi mình em mang bầu!
- Kệ anh, vợ con anh thì anh quan tâm nhé!
- Được rồi! Đi như này yên tâm chưa?
- Không nghe lời là anh cho về đấy!
- Hơi tí là dọa dẫm!
- Giờ mang bầu khó lắm, em đừng có chủ quan!
- Biết rồi…biết rồi!
-

Cả bốn người cùng nhau đi xem mà vẫn chưa tìm mua được thứ gì ưng ý cả, San muốn anh chị có không gian riêng nên cố ý kéo chồng đi qua gian hàng khác, cả hai nhanh chóng lẻn nhanh tránh đi thế là cắt đuôi được anh chị. Minh sợ anh chị tìm nên cẩn thận còn nhắn tin cho anh trai là hẹn giờ về thì gặp nhau ở cổng chợ. Vũ quá hiểu ý em trai nhưng cũng chả muốn bóc mẽ chỉ nhắn trả lời ok thôi.

Tuyết Lan mải đi xem cũng không để ý, lúc ngẩng lên tìm vợ chồng em gái thì không thấy đâu, cô còn đang ngó nghiêng tìm thì Vũ nói:

- Hai người họ đi hướng khác rồi, hẹn khi nào về thì gặp nhau ở cổng chợ!
- À…vâng! Thế anh đã chọn mua được gì chưa?
- Tôi không hay mua mấy thứ này nên không có năng khiếu! Còn cô đã chọn được gì rồi?
- Cũng chả biết mua gì!

Hai người đi thêm mấy gian hàng nữa thì dừng lại, Vũ ngắm qua một lượt rồi hỏi ý Lan:

- Mấy chiếc vòng tay này đẹp, cô thấy sao?
- Anh mua cho bạn gái hả?
- Ừ! Cô chọn giúp tôi một cái đi!

Không nghĩ Vũ trả lời thẳng thắn thế, mà mới đây anh đã có bạn gái rồi ư? Trong lòng tự nhiên có cảm giác sao sao ấy, có điều thấy Vũ rất hào hứng thì cô bỏ qua cảm giác của mình vừa rồi mà hỏi anh:

- Tôi thích nhưng bạn anh không thích thì sao?
- Tôi tin vào sự lựa chọn của cô!
- …

Vũ thấy Lan không nói gì thì anh lại giục:

- Chọn giúp tôi đi!
- Tôi chọn giúp thì được thôi, nhưng bạn anh không thích thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé?
- Cô ấy sẽ thích!

Tuyết Lan thấy Vũ nói tự tin thế thì cũng tặc lưỡi cúi xuống chọn, vừa chọn cô vừa lẩm bẩm, người đâu mà dễ tính thế! Sau một lúc cô cũng lựa được một cái rất bắt mắt, có điều đây là cái vòng mà cô thích còn không biết ý của bạn anh thế nào nên cô đưa lên hỏi lại anh:

- Anh có chắc là bạn anh thích không?
- Tôi chắc!
- Vậy anh cầm lấy đi!
- Cảm ơn!

Câu trả lời “ tôi chắc” cộng với vẻ mặt rất vui của Vũ khi cầm chiếc vòng đó thì cái cảm giác sao sao của Lan khi nãy lại xuất hiện, và càng rõ ràng hơn khi thấy anh cứ cầm chiếc vòng ấy ngắm ngía một cách rất nâng niu…

Không muốn phải suy nghĩ lung tung nên cô đứng xích sang bên cạnh để chọn đồ cho mình, cô muốn chọn một chiếc vòng phong thủy cho cô, khi chọn được mệnh của mình rồi, tự nhiên cô lại muốn chọn một chiếc cho mệnh của người đứng bên cạnh, nhưng khi chọn xong cô lại thấy mình vô duyên vô cớ, tính để lại chỉ lấy cái của mình thì Vũ đột nhiên hỏi:

- Chọn cho ai mà đăm chiêu thế?
- À…cho một người bạn, nhưng mà không biết người ta có cần không?
- Tấm lòng là chính, tôi tin người ta sẽ thích!
- Tôi cũng không biết nữa!
- Người quan trọng à?
- Cũng có thể nói là vậy!

Vũ nghe Lan nói thế thì lòng có chút buồn, rõ là cô nói vẫn chưa có ai mà, sao bây giờ lại nói như thế nhỉ? Vũ lúc ấy như bị ai xui khiến mà hỏi cô:

- Là con trai hay con gái?
- Con trai!

Nghe câu trả lời này thì một cảm giác khó chịu lan tỏa trong anh, lại nhìn cái vòng Lan đang cầm trên tay có màu hợp phong thủy với mệnh của mình thì càng khiến Vũ thấy tò mò, lại vừa bất an, cuối cùng là không nhịn được nên anh đã hỏi cô:

- Bạn cô cùng mệnh với tôi à?
- Sao ạ?
- Tôi thấy cái vòng này đúng màu hợp với tuổi tôi!
- Thế ạ?
- Ừ!
- Vậy anh có thích cái vòng này không?
- Cô hỏi vậy là có ý muốn tặng tôi hay như nào?
- Nếu anh thích tôi sẽ tặng anh một chiếc!
- Tôi chỉ muốn nó là của duy nhất tôi!

Vũ mặc kệ là Lan trong lòng có ai chưa, chỉ cần là giờ cô có ý muốn tặng anh thì anh cứ nhận, ba mươi vẫn chưa phải là tết mà…

Lời nói bá đạo đó trước nay Vũ không quen nói ra, nhưng trong giây phút này nó đã được bộc phát từ một người đàn ông trầm tính…

Tuyết Lan nghe vậy thì không trả lời anh, nhưng trong lòng lại có chút vui, cô nhìn lại chiếc vòng đó một lượt rồi đưa ra trước mặt anh:

- Tặng anh này!

Danh sách truyện HOT