Chương 15: Bắt Cóc
Cả nhà Trần Ninh và Tống Sính Đình về tới nơi ở trong trung tâm thành phố Hải Đường, Đồng Thiên Bảo cùng thuộc hạ sau khi chào tạm biệt cũng lần lượt rời đi.
Tống Sính Đình cảm kích nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, lần này thật sự rất cảm ơn anh, giúp nhà tôi giữ đuợc chút mặt mũi cuối cùng trước mặt Tống gia.”
Trần Ninh cười nói: “Ha ha, cái này có tính gì đâu?”
“Tiểu Đình, bố mẹ, mọi người đã thoát khỏi Tống gia rồi, đừng ủ dột nữa, mà phải gây dựng lại tất cả.”
Tống Trọng Bân nghe thấy lời này của Trần Ninh, trên mặt ông vô cùng tội lỗi, Tống Sính Đình cười khổ nói: “Trần Ninh, anh nói gì thế, chúng ta bị đuổi khỏi Tống gia rồi, không còn chỗ dựa nữa.”
“Với cả tôi cũng bị Tập đoàn Vinh Đại đuổi việc rồi, bây giờ đến công việc cũng mát, thì lấy cái gì mà gây dựng lại?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tuy giờ em không còn là Tổng giám đốc của Vinh Đại nữa, nhưng trên tay em vẫn còn hạng mục trung tâm mua sắm Hải Đường!”
“Anh nghĩ em nên tự thành lập công ty của riêng mình, chỉ cần cố gắng hoàn thành hạng mục trung tâm Hải Đường đó, đến khi đó giá trị của nhà ta còn vượt qua cả Tống gia hiện giờ.”
Tống Sính Đình nghe thấy câu nói này của Trần Ninh thì vô cùng ngạc nhiên.
Tống Sính Đình nói: “Trần Ninh, anh có nhầm không, tôi chỉ đại diện Vinh Đại ký hợp đồng với trung tâm mua sắm Hải Đường thôi, hạng mục đó theo lý là thuộc về Vinh Đại mới đúng.”
Trần Ninh cười nói: “Sai rồi, anh đã xem hợp đồng đó rất ký, bên A là Tống Sính Đình em chứ không phải công ty Tập đoàn Vinh Đại.”
“Với cả anh cũng đã giúp em hỏi thăm sở trưởng Trương của cục Xây Dựng rồi, ông ấy cũng nói, hạng mục đó họ chỉ nhận em, còn về phần công ty Vinh Đại, bọn họ chưa từng nghe nói đến, cũng không ký bất cứ hợp đồng nào với Vinh Đại cả.”
“Thế nên hạng mục trung tâm mua sắm Hải Đường này chỉ có Tống Sính Đình em phụ trách thôi!”
Ba người nhà Tống Sính Đình nghe tháy lời của Trần Ninh, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Tống Sính Đình còn gọi cho người phụ trách Trương Chí Văn của sở xây dựng ngay khi đó, câu trả lời của sở trưởng Trương giống như Trần Ninh nói, ông nói bên A là Tống Sính Đình, họ chỉ nhận Tống Sính Đình chứ không nhận công ty Vinh Đại, hạng mục đó chỉ có thể do Tống Sính Đình thực hiện.
Tống Sính Đình vô cùng cảm kích cảm ơn sở trưởng Trương, sau đó cô cúp điện thoại.
Đột nhiên cô lại thấy lo lắng, vì tuy hạng mục thuộc về cô.
Nhưng giờ cô chẳng có gì cả, liệu có thể hoàn thành được không?
Cho dù giống như Trần Ninh nói, thành lập công ty, nhưng tiền thành lập công ty ở đâu ra chứ?
Trần Ninh cười nói: “Em yên tâm, nguồn vốn cứ để anh. Tiểu Đình, cả nhà không cần lo lắng về tiền, chỉ cần mọi người cố gắng hoàn thành hạng mục là được.”
Cả nhà Tống Sính Đình nghe được lời của Trần Ninh, ai nấy cũng vô cùng cảm kích.
Vốn dĩ hôm nay là ngày họ bị đuổi khỏi gia tộc, họ tưởng hôm nay là một ngày vô cùng đen tối.
Nhưng không ngờ là, Trần Ninh lại khiến họ nhìn thấy ánh sáng của tương lai.
Tống Sính Đình cảm kích nhìn Trần Ninh, nhẹ nhàng nói: “Trần Ninh, cảm ơn anh. Nếu như lần này không có anh, nhà chúng tôi không biết làm thế nào nữa.”
Trần Ninh cúi đầu, cười nhìn con gái Tống Thanh Thanh trong lòng mình: “Bé con à, mẹ nói cảm ơn với bố, con xem nên làm thế nào nhỉ?”
Tống Thanh Thanh nói: “Bố mẹ là vợ chồng, người ta nói giữa vợ chồng thì bảo vệ lẫn nhau, không cần nói cảm ơn.”
Trần Ninh, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy liền vô cùng vui vẻ.
Mặt Tống Sính Đình đỏ lên, cô xấu hổ nhìn con gái: “Con học ai cái này thế?”
Tống Thanh Thanh đắc ý nói: “Trong phim truyền hình đều nói thế mà.”
Tống Sính Đình: “Phạt con hai ngày không được xem TV.”
Tống Thanh Thanh kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang vô cùng đắc ý, đột nhiên khóc òa lên, miệng cô bé chề ra, ấm ức muốn khóc.
Nhất Phẩm Tôn Phủ, Tống gia.
Trong thư phòng, Tống Thanh Tùng đang vô cùng tức giận.
Ông trừng mắt nhìn Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình, Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ, nổi trận lôi đình nói: “Mấy đứa nói gì, mấy đứa đi hỏi sở trưởng Trương bao giờ trung tâm mua sắm Hải Đường khởi công thì bị đuổi ra ngoài, họ nói chỉ nhận Tống Sính Đình chứ không nhận công ty Vinh Đại sao?”
Tống Trọng Hùng cũng vô cùng ấm ức, ông ta nói: “Đúng thế bố ạ, không biết tên sở trưởng Trương đó bị làm sao mà chỉ nhận mỗi Tống Sính Đình.”
Tống Trọng Bình cũng buồn bã nói: “Bố, hợp đồng chúng con đã xem lại rồi, bên A quả thực là Tống Sính Đình, trong đó không hề nhắc đến công ty Tập đoàn Vinh Đại.”
Tống Thanh Tùng tức giận đập bàn, nói: “Con tiện nhân đê tiện đó. Xem ra nó đã chuẩn bị từ trước là sẽ nuốt cái hạng mục đó rồi, tức chết tôi rồi.”
Tống Trọng Hùng vội nói: “Bố, bố nguôi giận.”
Tống Thanh Tùnh tức giận đáp: “Sao bố nguôi được cơn giận này chứ, cái này là một hạng mục rất lớn với gia tộc nhà chúng ta.
“Vốn muốn dựa vào hạng mục này để nâng cao giá trị gia tộc chúng ta lên, rồi sau đó tiến vào cánh cửa hào môn đỉnh cao của Trung Hải.”
“Giờ thì hay rồi, chả còn gì nữa, mà lại còn giúp ích con nhỏ đó.”
Tống Trọng Hùng lại nói: “Bố, bố yên tâm đi. Tống Sính Đình rời khỏi công ty Vinh Đại thì nó chả là gì cả.”
“Dựa vào thực lực bây giờ của cô ta, sao có thể hoàn thành hạng mục lớn như thê được chứ?”
“Thế nên chỉ cần chúng ta ra tay, cô ta chắc chắn sẽ không thể làm gì được, chỉ có thể ngoan ngoãn giao lại hạng mục này cho công ty Vinh Đại chúng ta thôi.”
Mấy người Tống Thanh Tùng cũng rất hứng thú, nhanh chóng hỏi: “Con có cách gì mà có thể khiến Tống Sính Đình ngoan ngoãn đem hạng mục cho chúng ta?”
Tống Trọng Hùng cười lạnh nói: “Chẳng phải Tống Sính Đình có một cô con gái sao, giờ nó đang học ở nhà trẻ Quả Táo.”
“Tìm mấy tên côn đồ bắt cóc con gái của Tống Sính Đình, ép cô ta đưa 1.
vạn. Chắc chắn Tống Sính Đình không có nhiều tiền đến thế, cô ta ắt sẽ phải đến chỗ chúng ta mượn tiền để cứu người, đến khi đó chúng ta nhân cơ hội ép cô ta giao hạng mục lại cho chúng ta.”
Tống Thanh Tùng hài lòng nói: “Được, chuyện này giao cho con, nhất định phải giành lại được hạng mục này từ tay Tống Sính Đình.”
Tống Trọng Hùng: “Vâng thưa bó.”
Mấy ngày sau, Trần Ninh dùng 500 vạn làm vốn khởi động cho Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình vẫn tưởng khoản tiền đó là Trần Ninh mượn Đồng Thiên Bảo.
Cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho tốt, không được để Trần Ninh thất vọng.
Cô dùng 100 vạn để đăng ký công ty, lấy tên là: Ninh Đại.
400 vạn còn lại, Tống Sính Đình dùng để thuê công ty, tuyển nhân viên, bước đầu đem Ninh Đại xây dựng thành công ty.
Chọp tối, Tống Sính Đình và Trần Ninh rời khỏi công ty, đi tới nhà trẻ đón con gái.
Nhưng khi họ đến nhà trẻ, lại nghe cô giáo nói là con gái họ đã được đón đi rồi.
Giáo viên nhà trẻ cũng nghỉ ngờ rồi: “Anh chị Trần, chẳng phải hai người sai người tới đón Thanh Thanh sao?”
Tống Sính Đình lo lắng nói: “Tôi không sai ai đi đón Thanh Thanh cả!”
Trần Ninh cau mày: “Tôi cũng không sai ai cả, có phải là bố mẹ tôi tới đón không?”
Tống Sính Đình nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bố mẹ, nhưng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều nói họ không đến đón con bé.
Sắc mặt Tống Sính Đình bỗng trăng bệch, cô gấp đến độ sắp khóc đến nơi rồi: “Trần Ninh, bố mẹ cũng không đón con bé.
Chết rồi, không biết là ai đón Thanh Thanh đi rồi!”
Giáo viên nhà trẻ bên cạnh cũng sợ tới nỗi run bần bật, bởi nhà trẻ chỉ cho phụ huynh tới đón.
Nhưng lần trước cô tận mắt chứng kiến Trần Ninh xử lý vợ chồng Trương Vạn Long, nên trong lòng cô rất sợ Trần Ninh.
Vì khi có người tới đón Tống Thanh Thanh, cô còn tưởng là thuộc hạ Trần Ninh phái tới nên cô không dám hỏi nhiều, nên chỉ có thể để người đó đón Tống Thanh Thanh đi.
Trần Ninh nhận thấy chuyện này có hơi bất thường, vừa định an ủi Tống Sính Đình đừng gấp, mọi chuyện anh sẽ giải quyết.
Thì điện thoại của Tống Sính Đình vang lên.
Tống Sính Đình lấy điện thoại ra xem, là một số lạ.
Cô ngây ra một lúc sau đó nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, đầu kia đã truyền tới tiếng khóc của con gái Tống Thanh Thanh.
Trong lòng Tống Sính Đình chợt căng thẳng, cô run rẩy nói: “Thanh Thanh!”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Cô Tống, cô nhận ra giọng của con gái mình chứ?”
Tống Sính Đình sợ hãi: “Anh là ai, anh muốn gì?”
Người đàn ông cười: “Tất nhiên là tôi muốn tiền rồi, 1.
vạn là cô có thể gặp lại con gái của mình. Thiếu một đồng, hoặc nếu cô dám báo cảnh sát thì cô sẽ không bao giờ gặp được con bé nữa đâu!”
Tống Sính Đình khóc nói: “Các người chọn sai người rồi, chúng tôi không có tiền.”
Người đàn ông cười nói: “Ha, đường đường là đại tiểu thư của Tống gia, giờ đến 1.
vạn cũng không có hả?”
Tống Sính Đình khóc lóc cầu xin: “Nhà tôi đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, giờ tôi chẳng phải đại tiểu thư gia tộc họ Tống nữa. Bán cả nhà tôi đi cũng không có nhiều tiền như thế, xin anh tha cho con gái tôi đỉ.”
Người đàn ông lạnh giọng nói: “Cái này tôi không quan tâm, tôi cho cô 3 tiếng. Cô tự chuẩn bị tiền hay đến Tống gia mượn tiền ông nội cô cũng được. Ba tiếng sau, tôi phải thấy 1.
vạn.”
“Nếu không, cô sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy con gái mình nữa.
“Tôi nghĩ với vẻ đẹp của con gái cô, cho dù đi tới thành phố nào, cũng sẽ bán được cái giá cao nhất nhỉ?”
Tống Sính Đình đau khổ hét lên: “Đừng mài!”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “Vậy thì nhanh chóng chuẩn bị tiền đi!”
Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.
Tống Sính Đình gọi lại lần nữa nhưng báo là tắt máy.
Tống Sính Đình cảm thấy trời đất đảo lộn, cô nhìn Trần Ninh, run rẫy nói: “Trần Ninh, con gái chúng ta bị bắt cóc rồi. Tên bắt cóc yêu cầu chúng ta phải vun đủ 1.
vạn trong 3 tiếng, nếu không chúng ta vĩnh viễn không gặp được con gái nữa.”
Tống Sính Đình nói đến đây liền cắn môi nói: “Chúng ta không thể lấy ra được 1.