Lọc Truyện

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau khi giám khảo công bố thể lệ cuộc thi xong thì đi xuống, nhường lại sân khấu cho 4 thí sinh cuối cùng. 

Họ đứng ở bốn góc sàn đấu rồi nhìn nhau. 

Tiếng trống vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. 

Giang Nghĩa và Lôi Hạo nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương, hoàn toàn ngó lơ hai người kia. 

Hai người kia cũng hốt hoảng. 

Xét về năng lực, họ không phải là đối thủ của Giang Nghĩa và Lôi Hạo. 

Nhưng họ lại không muốn từ bỏ, phải làm sao đây? 

Một trong hai người kia bỗng cười quái dị, sau đó hắn rút một đống tiền giấy từ trong túi áo ra rồi nói: “Này, ba người các anh nghe rõ đây, chỉ cần các anh chủ động nhảy khỏi sàn đấu thì tôi sẽ thưởng cho mỗi người 300 tỷ tiền mặt!” 

Ba trăm tỷ? 

Advertisement

Ba người trên sàn đấu thèm liếc mắt sao? 

Lôi Hạo quay đầu liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tôi cho anh ba giây để cút” 

Anh ta bị ánh mắt của Lôi Hạo dọa đến suýt chút nữa thì tè ra quần. 

"Ba." 

“Hai." 

"Một!" 

Advertisement

Lôi Hạo tiến lên hai bước, người nọ hét lớn một tiếng rồi xoay người nhảy xuống, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có. 

“Phế vật.” Lôi Hạo chửi một tiếng. 

Anh ta lại nhìn người bên cạnh: "Này, anh cũng nhanh cút đi, nghe rõ không?” 

Người nọ cười lạnh: “Anh đang nói với tôi sao? Anh có biết cha tôi là ai không? Anh là cái thái.... 

Anh ta còn chưa nói xong thì Lôi Hạo đã xông tới bóp cổ của hắn: "Tôi không biết cha anh là ai, chỉ biết rằng cha anh sắp tới nhặt xác anh rồi. 

Nói xong, anh ta kẹp cổ người đàn ông, hai cánh tay đồng thời dùng lực, vặn cổ người nọ cái rắc. 

Trong chớp mắt, anh ta bị giết ngay tại chỗ. 

"Đi xuống đi!" 

Lôi Hạo đá người đàn ông ra khỏi sân khấu. 

Thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác chưa từng có khiến khán giả dưới đài đều sợ hãi sờ cổ mình. 

Chưa nói tới chuyện khác, chỉ riêng thủ đoạn giết người không chớp mắt kia đã phù hợp với hai chữ Tu La rồi. 

"Được rồi, cuối cùng cũng yên tĩnh. 

Lôi Hạo khoát tay đi về phía Giang Nghĩa, anh ta vừa đi vừa nói: "Sư huynh, nói thật thì ban đầu tôi cũng chẳng xem trọng anh cho lắm, nhưng lần trước anh thật sự đã cho tôi một vố, chứng tỏ anh mạnh hơn tôi.” 

"Lợi hại." 

"Anh là người đàn ông duy nhất trên đời này được tôi công nhận lợi hại hơn mình. 

Lôi Hạo dừng bước: "Nhưng tôi sẽ không mãi chịu thua anh. Giang Nghĩa, nhìn rõ đây, trong khoảng thời gian này, tôi trưởng thành tới cảnh giới đáng sợ thế 

nào!” 

Bùm!!! 

Anh ta vồ lấy Giang Nghĩa với tốc độ đáng kinh ngạc như một con sư tử. 

Giang Nghĩa hơi nheo mắt, anh xoay người, hai tay một trên một dưới, trong nháy mắt tránh được tay trái của Lôi Hạo rồi lại đỡ được tay phải của anh ta. 

"Ha ha, sư huynh, quả nhiên anh rất mạnh. 

"Tới!" 

Lôi Hạo không ngừng công kích, một đợt rồi lại một đợt, chiêu thức cực kỳ hung ác, người chứng kiến đều toát mồ hôi lạnh. 

Đây là trận chiến cấp chiến thần! 

Bên dưới có không ít người từng nghĩ liệu mình có thể trở thành chiến thần không. Nhưng bây giờ nhìn Lôi Hạo tấn công, họ đều không khỏi thở phào, may mà không tham gia thi, nếu gặp phải Lôi Hạo thì chắc chưa tới ba chiêu đã phải bỏ mạng rồi. 

Mọi người chăm chú xem, chỉ có Uông Oánh Hà nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ôn Nhược Hà, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. 

"Ông ta đi đâu rồi? 

"Ông ta sợ quá không dám xem sao?” 

"Không giống tính ông ta chút nào." 

Uông Oánh Hà đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đi về hướng Ôn Nhược Hà rời đi. 

Bà vừa đi vừa gọi vừa tìm. 

Cuối cùng, khi rẽ vào góc và đến một khu rừng nhỏ, bà đã nhìn thấy bóng dáng của Ôn Nhược Hà, nói chính xác hơn là nhìn thấy thi thể của Ôn Nhược Hà. 

Ôn Nhược Hà đang ngồi dựa vào thân cây, đầu gục trên vai, người bê bết máu, mặt đất bị máu nhuộm đỏ. 

"Ông ơi!" 

Uông Oánh Hà hét lên và nhanh chóng chạy tới. 

"Ông đừng dọa tôi, mau tỉnh lại đi.” 

Bà hét lớn, nhưng người chết rồi thì sao có thể đánh thức đây? 

Bà ôm lấy thi thể của Ôn Nhược Hà, khóc thất thanh, một lúc sau, bà mới lau nước mắt rồi nức nở nói: "Là Lôi Hạo, nhất định là hắn!" "Lão già, tôi đã sớm nói với ông rồi, không nên đùa với lửa, không nên tin tưởng con sói hoang kia, sao ông không chịu nghe lời tôi” 

"Có một đồ đệ như Giang Nghĩa mà ông còn chưa hài lòng, còn muốn đi tranh giành quyền lực, ông đó!” 

Uông Oánh Hà dụi mắt và đứng dậy. 

"Ông không thể chết vô ích được." 

Bà vội vàng quay về, lúc này trong lòng Uông Oánh Hà chỉ có một suy nghĩ: Báo thù! 

Đương nhiên, một người phụ nữ lớn tuổi như bà thì không thể giết nổi Lôi Hạo, bà không thể nhưng người khác thì có thể. 

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT