Lọc Truyện

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Những thủ hạ này vừa nghe thấy lệnh của Hứa Tấn, lập tức ra tay đập đồ, đập tan chiếc lọ để trên bàn, bàn ghế cũng đạp hỏng. 

“Đừng đập, đừng đập. 

Mạc Thanh Tùng vô cùng khẩn trương, nhưng một ông già như ông ta có thể làm gì? 

Hứa Tấn cười ha hả nói: “Bây giờ ông đây cứ đập đẩy, như thế nào, nhân vật lớn mà anh nói sao còn không đi ra? Có phải bị dọa không dám đi ra không?” 

Bạch Dương thở dài. 

Có một vài người là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đang điên cuồng thăm dò ở bờ vực của cái chết. 

Càng nhắc nhở anh ta thì anh ta càng làm tới. 

Lúc này, cửa phòng của phòng trong mở ra, Bạch Dương liếc nhìn, nói với Hứa Tấn: “Tôi đã nhắc nhở anh, là do chính anh tạo nghiệt, không trách được tôi” 

Nói xong. Bạch Dương lùi sang một bên. 

Khóe miệng Hứa Tấn hơi cong lên, bộ dạng không hề sợ hãi, khế phất tay, nói với người dưới trướng: “Tôi ngược lại muốn xem thử là nhân vật lớn nào mà tôi có thể không chọc nổi, các đàn em, chuẩn bị sẵn sàng, đánh nhân vật lớn này thật đau cho tôi!” 

“Rõ!” 

Advertisement

Tất cả các thủ hạ đều bóp nắn tay, chuẩn bị đánh nhau. 

Cửa phòng của phòng trong hoàn toàn mở ra, một người đàn ông với sắc mặt có hơi tái nhợt đi ra. 

Anh mặc áo sơ mi dài tay màu xanh xám, tôn lên sự nho nhã lịch thiệp. 

Nhưng trong đôi mắt lại toát ra tia sắc lạnh. 

“Hứa Tấn, lâu rồi không gặp. 

Giang Nghĩa khẽ nói một tiếng, thuận tay dựng cái ghế đổ ở dưới sàn lên. 

Lại nhìn sang Hứa Tấn, anh ta đã bị dọa cho mềm nhũn hai chân, mặt mày xanh lè, anh ta không ngừng nuốt nước bọt, hơn nữa không biết tại sao sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa thì cảm thấy mặt bên trái đột nhiên rất đau. 

Anh ta đưa tay ôm mặt, không dám thở mạnh. 

Advertisement

Nếu nói trên thế giới này còn có ai khiến anh ta nhìn là sợ, vậy chỉ có một người —— Giang Nghĩa. 

Anh ta không quên được cảnh bị Giang Nghĩa đấm một quyền vào tường vào ngày hôm đó, không quên được cảnh Giang Nghĩa chế phục tên phế vật Lôi Hạo kia, không quên được cảnh Giang Nghĩa đoạt được danh hiệu chiến thần Tu La. 

Anh ta, sợ rồi. 

“Sao... lại là anh?” 

Có câu oan gia ngõ hẹp, lần này Hứa Tấn thật sự đụng phải họng súng rồi, anh ta bất luận có như nào cũng không ngờ đường đường là chiến thần Tu La, lại nghỉ ngơi ở nơi như này. 

Giang Nghĩa không phải nên ở khách sạn năm sao, mời bác sĩ tốt nhất trên thế giới đích thân tới cửa khám bệnh mới đúng chứ? 

Tại sao lại tới nơi này? 

Bây giờ Hứa Tấn khóc cũng khóc không nổi. 

Bạch Dương hỏi: “Nhân vật lớn này có lọt vào mắt xanh của anh không?” 

Đâu chỉ là lọt, thật sự chính là ông trời của Hứa Tấn!! 

Lúc này, một tên thủ hạ đi tới hỏi: “Lão đại, muốn động thủ giết anh ta không?” 

Giết anh ta? 

Ha ha! 

Ngay cả Lôi Hạo vô địch cũng chết ở trong tay Giang Nghĩa, người này chính là một quái vật, huống chi Giang Nghĩa của bây giờ có thân phận gì, là người anh ta có thể tùy ý động vào hay sao? 

Thần La Thiên Chinh đó để trưng bày à? 

Bốp!! 

Hứa Tấn tát tên thủ hạ một cái, tức giận quát: “Đồ chó đẻ, nói chuyện với chiến thần kiểu gì đấy? Có muốn mạng nữa không?” 

Tên thủ hạ ôm miệng lùi sang một bên, rất là ấm ức, vừa rồi người nói muốn động thủ là anh, bây giờ sao lại đột nhiên giở chứng thế? 

Hứa Tấn quay đầu mỉm cười với Giang Nghĩa, cười xin lỗi: “Cái đó... Chiến thần, thật sự là xin lỗi, tôi không biết cửa tiệm này là anh che chở, vừa rồi thật sự đã mạo phạm. Nếu tôi biết sớm anh ở đây, cho dù cho tôi mượn mười lá gan, tôi cũng tuyệt đối không dám gây chuyện. Xin chiến thần đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này, được không?” 

Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó nhìn một vòng xung quanh. 

“Đồ ở đây sao lại bị đập hỏng hết?” 

Hứa Tấn bị dọa giật mình: “Bồi thường, tôi lập tức bồi thường!” 

“Bồi thường bao nhiêu?” 

“Chiến thần anh nói bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu. 

“Thích hợp không? Đừng nói tôi bắt chẹt anh. 

“Sao có thể chứ? Chiến thần anh muốn tôi bồi thường, là coi trọng tôi tôi có thể bồi thường tiền cho anh là vinh hạnh của tôi, sao có thể dùng từ bắt chẹt’ chứ?” 

Giang Nghĩa gật đầu. 

Anh thuận tay chỉ vào những chiếc lọ bị đập hỏng ở dưới đất: “Những cái này đều là do tổ tiên nhà họ Mạc để lại, đồ cổ mấy trăm năm, khá là đáng tiền. Như vậy đi, anh bồi thường 300 tỷ là được. 

“3... 300 tỷ?” 

Hứa Tấn suýt nữa kinh ngạc rớt cằm. 

Coi anh ta là kẻ ngốc, dễ lừa à? Những cái này căn bản không phải là đồ cổ gì, tất cả đều là hàng giả 15 nghìn ngoài chợ, có cái bên trên còn viết chuyên dùng cho lò vi sóng, đây có thể là đồ cổ sao? 

Giang Nghĩa lại chỉ vào bàn ghế bị đập hỏng: “Những cái này đều là lưu truyền từ trong hoàng cung, cái nào cũng là văn vật, giá trị bất phàm. Anh, bồi thường thêm 300 tỷ. 

Phut~ 

Hứa Tấn suýt nữa ói ra. 

“Vẫn chưa hết.” Giang Nghĩa lại nhìn sang chỗ khác. 

Vẫn chưa hết? 

Đầu của Hứa Tấn cũng sắp quay mòng mòng rồi, mau hết đi, thật sự không có nhiều tiền để bồi thường như thế! 

Giang Nghĩa nói: “Ông chủ Mạc tuổi tác đã cao, anh vừa rồi gây ra tổn thương tâm lý đối với ông ấy, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của ông ấy, nghĩ một chút, bồi thường 150 tỷ đi 

“Ừ, nhiêu đó là được. 

“750 tỷ, không nhiều nhỉ?” 

Hứa Tấn ngồi phịch xuống đất, không nhiều? Ha ha, thế mà nói ra được. 

Tuy Hứa Tấn có tiền, nhưng cũng không thể tiêu như thế. 

Anh ta tưởng bồi thường một tỷ hai tỷ là cao lắm rồi, Giang Nghĩa này cũng thật sự dùng chiêu sư tử ngoạm, thoáng cái thì đòi 750 tỷ, coi Hứa Tấn thành máy in tiền à? 

“Sao hả, chê nhiều sao?” 

Hứa Tấn bị dọa giật mình: “Không nhiều, không hề nhiều, bây giờ tôi trả tiền. 

Sau đó, Hứa Tấn thật sự móc ra 750 tỷ bồi thường cho nhà họ Mạc, lúc này mặt mày Mạc Thanh Tùng vui như hoa nở. 

Ông ta chỉ vào đồ trong phòng, nói: “Cái đó, cậu còn muốn đập không? Cứ việc đập, tôi không cản.” 

Còn đập? 

“Không đập nữa! Không có tiền đền!” Hứa Tấn khóc hu hu rời khỏi tiệm thuốc Hồng Hội. 

Vốn là tới khám bệnh, kết quả bệnh chưa khám được, còn tổn thất trắng 750 tỷ, điều này khiến Hứa Tấn gấp hỏa công tâm, vừa khóc vừa rời đi. 

Có bài học lần này, cả đời này anh ta không dám tùy tiện đập đồ của người ta nữa. 

“Về nhà, tôi muốn về nhà!” 

Xe sang màu đen chạy tới. 

Bạch Dương cười ha ha, giơ ngón tay cái về phía Giang Nghĩa: “Thống soái, vẫn là anh có bản lĩnh, vừa đi ra thì đã chế phục được tên Hứa Tấn đó.” 

Giang Nghĩa xua tay: “Cái loại chó ỷ thế chủ như này, nên xử lý.” 

Giang Nghĩa quay đầu nói với Mạc Thanh Tùng: “Ông chủ Mạc, 750 tỷ này ông giữ lấy, dùng để xây dựng lại tiệm thuốc Hồng Hội, tôi rất hy vọng nhìn thấy nhà họ Mạc có thể nhanh chóng đứng dậy.” 

Mạc Thanh Tùng gật đầu: “Cậu Giang cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức chấn hưng nhà họ Mạc. 

"Ừ." 

Nói xong thì Giang Nghĩa đi ra ngoài phòng. 

“Thống soái, anh muốn đi đâu?” Bạch Dương đi theo. 

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT