Lọc Truyện

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Giang Nghĩa biết chắc chắn Kỳ Chấn sẽ đồng ý, nhưng mà anh không muốn phải lợi dụng Kỳ Chấn.

Anh chủ động nói: “Chủ tịch Kỳ, cảm ơn ông đã chấp nhận đề nghị của tôi. Vì để biểu đạt lòng mình, tôi quyết định tặng cho ông một món quà, món quà này có thể khiến cho Star Jewelry ở phân bộ Giang Nam có thể phát triển vượt trội trong một khoảng thời gian ngắn.”

“Ồ, nghe thần thánh như thế, là quà gì vậy?”

Giang Nghĩa hắng giọng: “Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi muốn trả lời một vấn đề khác trước.”

“Một vấn đề khác?”

“Không sai. Chủ tịch Kỳ, ông có còn nhớ rõ vấn đề mà Viên Triệu Hào đã đưa ra lúc ở trong phòng họp?”

“Nhớ chứ, ông ta hỏi tôi nếu như lần này hành động Weiss không tham gia, vậy thì phải làm thế nào?”

Chính là câu hỏi này.

Nhìn bên ngoài kế hoạch lần này của Giang Nghĩa rất khéo léo, thành công dạy dỗ cho Weiss một trận.

Nhưng mà nếu xảy ra chuyện bất trắc thì phải làm sao?

Nếu như kế hoạch bị Weiss nhìn thấu, hoặc là bị Weiss phá thủng, nhưng lại không có đầy đủ tài chính để cắt bỏ, vậy thì phải làm sao?

Chẳng lẽ thật sự muốn Star Jewelry phải nuốt trọn một đám đá thô rác rưởi?

Hiển nhiên là không có khả năng.

Kỳ Chấn nói rất nghiêm túc: “Thú thật vấn đề này cũng mang đến cho tôi nghi ngờ, cậu Giang, nếu như Weiss không ngán chân, vậy thì cậu nên làm như thế nào?”

Giang Nghĩa quả quyết nói một chữ: “Mua.”

“Mua?”

“Đúng vậy, như thường lệ thôi, mua. Chỉ có điều không phải mua hàng mà tôi đã lựa chọn, mà là mua phần hàng còn lại.”

Nói chuyện với người thông minh không cần phải nói quá nhiều.

Chỉ một câu là đã có thể để Kỳ Chấn hiểu được mọi chuyện.

Giang Nghĩa đã bỏ ra hơn một tuần để phân loại lọc ra tất cả đá thô rác rưởi, những thứ chưa phân loại chẳng phải đều là đá có chất lượng tốt à?

Cho dù không phải là cực phẩm thì cũng có thể khẳng định đó không phải là đá rác rưởi.

Mua phần đá ấy, chắc chắn không lỗ.

Nói cách khác, nếu như Weiss không lựa chọn ngán chân, vậy thì Giang Nghĩa cũng có kế hoạch thứ hai, chỉ có đều sự chuẩn bị này không khiến cho Weiss bị đả kích nhiều như thế.

Kỳ Chấn cười nói: “Cậu Giang, cậu làm việc đúng là nhìn xa trông rộng, suy nghĩ mọi thứ chu toàn.”

Giang Nghĩa cười một tiếng, cố ý hỏi: “Vậy bây giờ chủ tịch Kỳ có biết món quà mà tôi muốn tặng ông là cái gì chưa?”

Kỳ Chấn sửng sốt một hồi.

Ngay sau đó, ông ta kịp phản ứng lại, dò hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn tặng cho tôi phần hàng còn lại?”

“Đúng.”

Kỳ Chấn vừa mừng vừa lo, số hàng còn lại mặc dù không phải là đá dỏm, nhưng cũng không có nghĩa tất cả đều là đá cực phẩm, bỏ ra hơn sáu nghìn tỷ để mua nó có đáng không?

Không hẳn là lỗ, nhưng mà cũng không kiếm được nhiều tiền nhỉ?

Giang Nghĩa vừa liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ của Kỳ Chấn, anh cười nói: “Yên tâm đi, nếu như là quà thì đương nhiên không có khả năng để ông phải bỏ tiền.”

Không bỏ tiền là đã có thể mua kho hàng của người ta về?

Nói đùa à?

Ba nhà cung cấp hàng lớn không phải là kẻ ngốc, càng không phải làm việc thiện, làm sao có thể vô duyên vô cớ cho Giang Nghĩa được chứ?

Mặc dù rất khó tin, nhưng mà có rất nhiều kỳ tích xuất hiện xung quanh Giang Nghĩa, đây chính là người có thể tạo ra kỳ tích bất cứ lúc nào, lời mà anh đã nói ra, chắc chắn anh có thể thực hiện được.

Kỳ Chấn lựa chọn tin tưởng anh.

“Được, cậu Giang, tôi chờ món quà của cậu.”

Giang Nghĩa hớp một ngụm cà phê: “Vậy mời ông chuẩn bị kho hàng cho thật kỹ càng, một tuần sau số hàng còn lại của ba nhà cung cấp lớn sẽ được chuyển đến đây.”

“Được, tôi lập tức chuẩn bị cho cậu.”

...

Khu Giang Nam, bệnh viện nhân dân thứ ba thành phố, trong phòng bệnh xa hoa.

Weiss, chủ tịch trang sức Thiệu Anh đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhìn lên trần nhà, vô hồn, bất lực, ủ rủ.

Tâm trạng của anh ta không có cách nào bình tĩnh lại được.

Trong vòng một ngày lại tổn thất chín nghìn tỷ, chẳng những làm mất toàn bộ số tiền của công ty, mà còn thiếu ngân hàng một đống nợ.

Không cần phải nghỉ, trong vòng vài ngày nữa trang sức Thiệu Anh sẽ phải phá sản, bị ngân hàng đem ra thế chấp.

Anh ta đã chịu khổ lâu như thế, công ty mà anh ta vất vả gầy dựng lại bị hủy hoại trong chốc lát.

Đau lòng muốn chết.

Mặc dù Weiss muốn giải tỏa một trận, nhưng mà lại không có sức lực và tinh lực.

Tút tút tút tút tút tút, tiếng chuông điện thoại liên tục truyền đến.

Là ông Rết, lãnh đạo trực tiếp của Weiss, có lẽ là đã có người báo cho ông Rết biết những chuyện mà anh ta gặp phải ở khu Giang Nam.

Weiss vươn tay nhận điện thoại.

“A lô, ông Rết, tôi thất bại rồi.”

Anh nói chuyện yếu ớt, cũng không muốn cầu xin cái gì, còn đang chuẩn bị nghe ông Rết mắng cho một trận.

Ai ngờ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khiến người khác cảm thấy ấm lòng.

“Weiss, bây giờ cậu đã biết sự lợi hại của chiến thần Tu La rồi đúng không? Giang Nghĩa không chỉ là người có giá trị võ lực, mà về mưu kế cũng có thể xem như là không ai sánh bằng.”

Đúng vậy, Giang Nghĩa rất mạnh.

Đối mặt với một đối thủ mạnh như thế, cho dù là loại người thông minh như Weiss thì cũng khó tránh khỏi thất bại.

Khóe mắt lại vô dụng rơi nước mắt một lần nữa, ông Rết không trách móc anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy càng ấm ức và đau lòng hơn.

Anh là một người rất mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT