Lọc Truyện

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau một tràng cỗ vũ cảm động lòng người, Thạch Khoan mới chính thức bắt đầu diễn thuyết y học của ông ta.

Phải nói rằng, trong bụng Thạch Khoan vẫn là có chút chữ nghĩa, ông ta lời nói đơn giản nhưng ý tứ thâm sâu giảng giải cho sinh viên nghe rất nhiều điều về phương diện y học.

Mặc dù rõ ràng cảm nhận được rất nhiều chỗ vẫn giữ lại không nói, nhưng chỉ những thứ ông ta giảng giải thôi cũng đã đủ để các sinh viên có mặt tiêu hóa rồi.

Dù là Giang Nghĩa nghe, cũng cảm giác học được không ít kiến thức mới mẻ.

“Thạch Khoan này vẫn là có chút bản lĩnh.”

“Chẳng lẽ thật sự chỉ là đến làm việc tốt, bồi dưỡng đời sau?”

Giang Nghĩa lẳng lặng tiếp tục quan sát, anh biết rõ tính cách Thạch Khoan, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Cuối cùng, sau khi giảng hai tiếng đồng hồ, buổi diễn thuyết cuối cùng bước vào những phút chót.

Thạch Khoan nói: “Vừa rồi tôi đã trình bày những thay đổi của y học đối với thân thể loài người, tại đây tôi muốn cho mọi người xem một thứ, là một loại dược phẩm gần đây tôi nghiên cứu ra, có thể tăng cường sức miễn dịch của con người.”

Nói rồi, ông ta vỗ vỗ tay, con trai ông ta – Thạch Văn Bỉnh liền bưng một cái khay đi lên, trên khay đặt rất nhiều dược phẩm.

Thạch Khoan tiếp tục nói: “Mục đích khác tôi đến đây hôm nay chính là phân phát những thuốc mới này cho mọi người.”

Mọi người nhao nhao nhìn nhau.

Thế này có chút không đúng lắm, sao nghe cứ quái quái? Diễn thuyết thì diễn thuyết, sao còn bán thuốc chứ?

Chẳng lẽ Thạch Khoan cũng giống như những người bán sách kia, đầu tiên diễn thuyết một phen, nói cho bạn rơi nước mắt, sau đó lại bán sách cho bạn? Ngoài mặt là diễn thuyết, thực tế là bán sách?

Mục đích Thạch Khoan đến lần này không phải diễn thuyết, mà là bán thuốc?

Theo lý mà nói thì không đến mức, Thạch Khoan có tiền như vậy, không thể nào làm ra chuyện thấp kém nhàm chán như thế.

Trong sự nghi hoặc của mọi người, số thuốc kia được phát dần đi, phát đến tay mọi người.

Thạch Khoan nói: “Xin mọi người yên tâm, Thạch Khoan tôi tuyệt đối không phải loại lừa đào giang hồ bán thuốc. Những thuốc này đều tặng mọi người miễn phí, xem như chút tấm lòng của tôi.”

Vừa nói vậy, mọi người mới yên tâm.

“Thì ra là tấm lòng của bác sĩ Thạch, vừa rồi tôi còn hiểu lầm người ta, đắc tội đắc tội.”

“Bác sĩ Thạch thật sự là người lương thiện nhất trên đời, không chỉ dạy chúng tôi kiến thức, còn phát thuốc mới tăng cường sức khỏe cho chúng tôi, thật tốt quá.”

“Chúng tôi cảm ơn bác sĩ Thạch.”

Toàn thể thầy cô sinh viên đại học Y Dược đều bày tỏ vô cùng biết ơn Thạch Khoan, toàn trường cực kỳ vui vẻ.

Trên bục giảng, Thạch Khoan ngồi trên ghế nhìn mọi người, mỉm cười, sắc mặt hòa ái, đúng là một ông lão cực kỳ hiền từ, nhìn không ra chút vụ lợi.

Tuy nhiên…

Chính vào lúc mọi người đều cho cảm thấy vui mừng vì chuyện này, một giọng nói cực kỳ đột ngột truyền ra.

“Thuốc này có vấn đề.”

Hử?

Tất cả mọi người đều sững sờ, ùn ùn nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng khôi ngô, gương mặt sắc nét ngồi trên ghế giáo sư, tay cầm dược phẩm cẩn thận quan sát.

Thạch Khoan trên bục cũng sợ nhảy dựng, nhìn về phía người đàn ông, chỉ liếc mắt, ông ta đã nhận ra người đàn ông này.

Không phải ai khác, chính là Giang Nghĩa!

Thạch Khoan híp mắt, cười lạnh nói: “Ồ, đây không phải giám đốc Giang sao? Sao cậu lại ở đây?”

Ông ta cố ý gọi Giang Nghĩa là ‘giám đốc Giang’, mà không phải ‘bác sĩ Giang’, chính là tiên hạ thủ vi cường, đặt Giang Nghĩa vào vị trí người của công ty châu báu, mà không phải người của giới y học, tránh cho Giang Nghĩa đem lại phiền phức không cần thiết cho ông ta.

Trên thực tế, vì gần đây giới châu báu gây ra động tĩnh quá lớn, thanh danh Giang Nghĩa cũng truyền ra ngoài, rất nhiều người đều biết anh là giám đốc thu mua của công ty châu báu, mà không biết y thuật của anh thực ra cũng cực kỳ tinh thâm.

Giang Nghĩa nhìn sang Thạch Khoan, lạnh lùng nói: “Ông đừng quản tôi tại sao ở đây, điều tôi muốn nói là, thuốc này của ông có vấn đề!”

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Thuốc của bác sĩ Thạch có vấn đề? Căn cứ đâu?

Thạch Khoan đứng dậy trừng mắt Giang Nghĩa: “Giám đốc Giang, cậu đừng ở đây ngậm máu phun người, thuốc của tôi có vấn đề chỗ nào? Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì đừng hòng ra khỏi cánh cổng lớn này!”

Giang Nghĩa cười lạnh.

Anh cũng đứng dậy, giơ dược phẩm trong tay lên, bình tĩnh nói: “Thuốc mới mà Thạch Khoan nghiên cứu, nói gì mà có thể cường tráng thân thể, đề cao sức miễn dịch, đều là giả dối.”

“Quả thực, thuốc này có thể khiến thân thể người ta trở nên cường tráng trong thời gian ngắn, nhưng mọi người biết là nguyên lý gì tạo thành sao?”

Anh nhìn xung quanh một lượt, không ai đáp lời.

Đương nhiên không ai trả lời được, mọi người ngày cả thành phần thuốc cũng không rõ ràng, cũng chưa từng dùng, sao có thể nhìn ra đạo lý ở đây?

Nhưng Giang Nghĩa không như vậy

Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT