Chương 1: Bổ nhào sai người rồi (1)
Một bóng dáng mảnh mai đang ngủ trên giường lớn lộn xộn, đường cong lưng hoàn mỹ lộ ra bên ngoài, chăn lụa đắp hờ trên người. Tư Mộng Thần mơ màng tỉnh lại, gương mặt vẫn còn ửng đỏ vì cơn say rượu.
Cô chống người lên, đưa tay dụi mắt. Mấy giờ rồi? Chín giờ phải đi làm. Không được đến muộn, nếu không cô sẽ bị trừ lương.
Cô định vén chăn dậy đi thay quần áo nhưng không ngờ vừa mới cử động, cơ thể đau đến co rúm người. Cô nhíu mày mở to mắt, cúi đầu nhìn xuống thì đã thấy toàn thân trần truồng, trên da thịt vẫn còn đầy những dấu vết đáng ngờ.
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhớ ra tối hôm qua mình đã uống hết một chai rượu vang, sau đó lợi dụng cảm giác say rượu đẩy một cánh cửa phòng ra rồi đổ gục lên người cấp trên của cô.
Xem tình hình này, cô đã thành công rồi. Tư Mộng Thần mở to mắt ngồi dậy liếc nhìn xung quanh, trong phòng không có ai. Anh ta đâu? Không phải đã chạy trước rồi chứ?
Chân cô đau muốn chết, trên đùi vẫn còn sót lại vết máu. Cô kéo chăn trùm kín cơ thể.
Ngay khi cô đang cắn răng chịu đựng kêu đau thì bên cạnh có người tới gần. Cô vội nghiêng đầu lại lộ ra nụ cười xán lạn, nhưng lúc nhìn rõ người đó thì nụ cười của cô chợt cứng đờ.
Người này là ai? Sao nhìn lạ vậy?
Thấy trong phòng có người lạ, cô nhanh chóng quấn cơ thể lại chỉ để lộ cái đầu ra, cảnh giác nhìn người đàn ông đứng ở bên giường.
“Anh là ai, tại sao lại ở đây?”
Sự xuất hiện của người đàn ông trước mặt khiến Tư Mộng Thần có một dự cảm chẳng lành.
Anh có khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, lông mi thanh mảnh, mắt một mí trông thật đặc biệt. Mái tóc anh hơi ẩm ướt, rõ ràng vừa mới đi tắm xong.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, chân đi dép lê. Tay áo được xắn lên để lộ chiếc đồng hồ trang nhã nhưng đắt tiền trên cổ tay.
Cố Dương khẽ nhíu mày, trầm giọng đáp: “Tôi ở đây.”
Tư Mộng Thần ngạc nhiên nhìn anh và nắm chặt lấy tấm chăn. Anh ở đây à? Nghĩa là sao?
“Chẳng lẽ anh là tài xế mới của Niên Trí Lâm à? Trợ lý? Bảo mẫu?”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Anh mới nhậm chức chưa được bao lâu, các bữa tiệc xã giao cứ liên tiếp không ngừng nghỉ. Hôm qua đi kiểm tra một số nơi, buổi tối ăn cơm với những người kia và uống một ít rượu nên không thể lái xe. Vì vậy anh mới thuê một khách sạn gần đó để qua đêm.
Sau khi tắm, hơi men cũng giảm bớt nhưng vẫn còn hơi choáng váng. Anh hơi hối hận, không nên uống nhiều như vậy.
Có thể là lúc vào phòng không đóng chặt cửa nên thoáng cái đã bị mở ra, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị người ta ôm chặt. Mùi rượu xen lẫn mùi sữa xộc vào cánh mũi.
Cố Dương hơi say, anh bị cô bổ nhào vào lòng như vậy thì không đứng vững. Anh lùi về phía sau vài bước, hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Anh hơi đẩy cô ra, nhìn thấy cô mơ mơ màng màng, trên khuôn mặt hơi ửng đỏ như thể đã uống rất nhiều rượu. Có lẽ cô đã đi nhầm phòng.
Ngay khi chuẩn bị tiễn cô ra khỏi phòng thì cô đã túm chặt lấy quần áo của anh rồi lẩm bẩm điều gì đấy, sau đó ôm cổ anh và bắt đầu gặm nhấm anh.
Cố Dương rất ác cảm với những người mượn rượu giả điên, anh vội vàng đẩy cô ra.
Nhưng cô cũng rất khỏe, giống như kẹo mè xửng dẻo quẹo vậy, kéo mãi cũng không ra. Hơn nữa bây giờ anh cũng ‘đầu thì nặng mà chân thì nhẹ bẫng’.
Trong lúc quấn quýt, quần áo của anh và cô đều đã xộc xệch. Tư Mộng Thần xé quần áo của anh rồi cắn ‘hạt đậu đỏ’ trên ngực anh, kỹ thuật cắn của cô chẳng khéo léo chút nào.
Cơn đau khiến Cố Dương nhíu mày, nhưng nó cũng khiến xương cụt của anh tê rần. Cảm giác rất khoan khoái và dễ chịu, anh thở ra hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Nói lại với cô lần nữa, đứng dậy ngay lập tức.” Cố Dương cố gắng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình.
Anh khinh thường những chuyện như ‘đục nước béo cò’, càng không muốn sáng mai thức dậy bị ai đó gào khóc nói anh là kẻ hiếp dâm.
Sao Tư Mộng Thần đứng lên được chứ, hôm nay cô đến đây là để làm chuyện ‘gạo đã nấu thành cơm’ mà. Cho nên tay chân cô cứ quấn lấy anh không chịu thả ra, hơn nữa cô còn liều mạng mà hôn anh.