Chương 10: Hình bóng cực phẩm (1)
Hạ Tuyết và Phi Tiểu Thiên hai người nhìn nhau, liếc mắt nhìn về phía cô, hai người đưa tay xoa bóp đầu cô một chút: “Cậu đắc ý một chút là được, đừng đắc ý quá, chúng tớ vừa ăn cơm, đừng để bọn mình nôn ra.”
Sắp đến giờ tan làm, Hạ Tuyết lại hỏi: “Mộng Thần, không đi hát Karaoke thật à?”
“Không đi, buổi chiều tớ còn có việc. Tớ nghe mẹ nói rằng có người sẽ đưa chúng tớ đi thăm tòa nhà chính quyền thành phố.”
“Toà nhà chính quyền thành phố ư? Mộng Thần, đó không phải nơi có tiền là có thể vào được đâu… Ai lại có khả năng đưa cậu đến đó vậy?” Đôi mắt của Hạ Tuyết lập tức sáng lên.
“Nghe nói đó là bạn của ba kế tớ. Có điều tớ cũng không rõ lắm. Tớ cũng không phải nhân vật chính nên có ai nói cho tớ biết đâu. Tớ chỉ là người qua đường thôi.”
Sau khi tan làm về nhà, cô vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Tô Uyển Như đang ngồi trên ghế sô pha. Tư thế tao nhã, giống y như một công chúa nhỏ của nước Anh.
Tô Uyển Như từng du học ở nước Anh, còn trẻ nhưng đã lấy bằng thạc sĩ rồi. Không giống như cô, lăn lộn ở một trường chuyên hạng ba.
Vẻ sắc bén trong mắt cô biến mất, cô ngoan ngoãn đi tới bằng dáng vẻ yếu đuối: “Chị hai, chị đã về rồi.”
Tô Uyển Như liếc nhìn cô, thờ ơ: “Ừ.”
Lúc này Tô Vũ mới từ trên lầu đi xuống, đi tới trước mặt cô rồi nhìn cô từ đầu đến chân: “Con cừu non, cô được lắm. Nghe nói gần đây có rất nhiều đàn ông trong công ty theo đuổi cô, hơn nữa trong công ty cũng đồn rằng Thiên Hằng xuất hiện một người ‘vạn người mê’.”
Vạn người mê? Ai lại lấy một cái tên thô tục như vậy, trên trán Tư Mộng Thần có một vạch đen nổi lên.
Công ty của Tô Vũ cách Thiên Hằng không xa, chỉ cách một con phố. Chính vì vậy mà người của hai công ty thường tụ tập và giao lưu với nhau.
Tư Mộng Thần úp úp mở mở nói: “Anh, tôi mới vào làm. Họ chỉ trêu chọc tôi thôi. Ai mà thích tôi chứ.”
“Cũng đúng. Nhát như thỏ đế, đàn ông ai mà thích chứ.”
Tư Mộng Thần rụt cổ nhìn anh ta, dè dặt hỏi: “Anh, tôi lên lầu được chưa?”
Tô Vũ không nói gì, rốt cục Tô Uyển Như cũng lên tiếng: “Lên đi, lát nữa sẽ có xe tới đón chúng ta. Nhanh lên lầu thay bộ đồ khác đi.”
Tất nhiên Tư Mộng Thần vội vàng bỏ chạy nhanh như làn khói.
Cô, Tô Uyển Như và Tô Vũ đang ngồi trên xe, ba mẹ đã đi trước đợi họ rồi.
Vốn dĩ Tô Uyển Như đã rất xinh đẹp, hơn nữa khi trang điểm lên trông cô ta lại giống như một nàng công chúa. Còn cô ngồi bên cạnh Tô Uyển Như lại giống như một người hầu.
Nhưng không sao cả, Tư Mộng Thần không quan tâm lắm. Người hầu có điểm tốt của người hầu, ít nhất họ cũng tự do hơn.
Xe dừng lại, họ xuống xe. Ba mẹ họ cũng đã đến rồi, Tô Bách Ngạn nhìn Tô Uyển Như bằng ánh mắt tự hào.
Tư Mộng Thần đi đến bên cạnh Lưu Ngọc Hạ, khẽ gọi: “Mẹ.”
Lưu Ngọc Hạ liếc nhìn cô, thầm thở dài bất lực. Bà ta lập tức bước đến bên cạnh Tô Uyển Như, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa tay sửa sang lại quần áo cho Tô Uyển Như giống như một người mẹ thân thiết vậy.
“Cảm ơn.” Tô Uyển Như dịu dàng nói.
Chỉ là một lời cảm ơn thôi cũng khiến Lưu Ngọc Hạ rất vui, nụ cười của bà ta càng trở nên rạng rỡ hơn.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Tư Mộng Thần như quặn thắt. Dường như mẹ cô đã quên mất cô mới chính là người mà bà ta đã mang thai mười tháng và sinh ra.
Một đoàn người bước vào một cách hoành tráng, Tư Mộng Thần đi phía sau giống như cái đuôi vậy. Cô cũng vui vẻ, ung dung tự tại. Một mình ngó đông ngó tây nhìn ngắm cảnh vật.
Càng lên tầng trên, Tư Mộng Thần càng bĩu môi, tòa nhà văn phòng này có gì đáng xem chứ.
Nếu biết điều này, cô thà đi hát Karaoke còn hơn.
Cả đoàn người nhà họ Tô được sắp xếp để nghỉ ngơi trong phòng chờ.
Bên kia, Cố Dương tựa vào bàn, xoa huyệt thái dương rồi nhìn Cố Thiên hỏi bằng giọng điệu khó nghe: “Ý của ba là gì?”
Ông già cứ thế mà dẫn người đến chỗ của anh.
“Lát nữa ba còn có việc, chuyện đón tiếp nhà họ Tô giao cho con vậy. Nhà họ Tô là bạn của ba, con cũng đừng chậm trễ, phải chăm sóc suốt toàn bộ hành trình đấy.”
“Không có thời gian.” Cố Dương từ chối mà không cần suy nghĩ.