Chương 13
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt cô bé là cảnh tượng Kì Mân Tuyết đang nằm úp sấp dưới sàn nhà, khuôn mặt nhăn như khỉ, thần sắc lộ ra vẻ mệt mỏi.
Người hầu nhỏ hoảng hốt, vội vàng đỡ cô dậy, ân cần hỏi han: “Thiếu phu nhân, cô có sao không?”
Vừa nghe thấy ba chữ “thiếu phu nhân”, Kì Mân Tuyết bỗng ngẩng phắt đầu dậy nhìn cô bé, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, xen lẫn vui mừng.
Phải biết, từ khi gả cho Cố Kiến Lăng, đây là lần đầu tiên người giúp việc trong nhà gọi cô là “thiếu phu nhân”.
Trước kia bọn họ toàn gọi cô là “Kì tiểu thư”, chưa ai gọi cô là thiếu phu nhân cả, bởi vì bọn họ biết, Cố Kiến Lăng căn bản không hề xem cô là vợ.
Bây giờ đột nhiên có người gọi cô là thiếu phu nhân, hẳn là đã được Cổ Kiến Lăng cho phép nhỉ? Anh vẫn còn tình cảm với cô chăng? Tuy trong lòng suy đoán như vậy nhưng cô vẫn không dám chắc chắn, hỏi lại cô người hầu một lần: “Cô bé, nếu tôi nhớ không nhầm thì em là Tiểu Ny phải không? Anh ấy…
anh ấy bảo em gọi tôi là thiếu phu nhân sao?”
Tiểu Ny nhìn vào mắt cô, thoáng có thể thấy được sự mong chờ cùng khẩn trương trong đó, cánh môi cô bé hơi mấp máy, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm lừa dối Kì Mân Tuyết.
Giọng của cô bé hơi thấp, rất nhỏ: “Xin lỗi, làm thiếu phu nhân thất vọng rồi, là em tự ý gọi như thế”
Kì Mân Tuyết nghe xong thì cúi đầu, cố gắng ngăn trở giọt nước nóng ấm nơi khoé mắt đang chực trào ra.
Chỉ trách cô quá mù quáng, lại nghĩ rằng một người đàn ông năm lần bảy lượt muốn huỷ hoại cô vẫn còn tình cảm với mình, đúng là si tâm vọng tưởng.
Nén lại cảm giác khó chịu ở trong lòng, Kì Mân Tuyết ngẩng đầu nhìn Tiểu Ny, miễn cưỡng nở nụ cười mà nói: “Tiểu Ny ngoan, từ nay về sau cứ gọi tôi là Kì tiểu thư đi, nếu em gọi là “thiếu phu nhân”, chưa biết chừng sẽ làm anh ấy tức giận đấy!”
Tiểu Ny nghe cô nói xong, hốc mắt đỏ ửng, khóc thút thít.
Cô bé không hiểu, thiếu gia đã cưới thiếu phu nhân về rồi, vì sao lại không đối tối với cô ấy một chút? Vì sao lại liên tục làm thiếu phu nhân tổn thương? Rõ ràng cha của thiếu gia tốt như vậy, đối xử với phu nhân Diệp Tuệ một lòng một dạ, chung thuỷ lại thâm tình, sao lại sinh ra một đứa con trai như Cố Kiến Lăng? Tàn nhẫn, độc ác, không tiếc làm tổn thương vợ mình! Kì Mân Tuyết đã sớm bình tĩnh lại.
Cái cô nên để tâm bây giờ là làm sao để tránh khỏi những thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Kiến Lăng, chứ không phải là đau lòng vì bị anh tổn thương.
Kế từ khi gả vào đây, cô nên sớm hiểu ra rằng, anh hận cô! Cô vốn dĩ không nên mù quáng, không nên mơ tưởng những thứ xa vời, tránh làm bản thân đau lòng.
Nghĩ như thế, tâm trạng cô cũng thả lỏng đi đôi chút.
Cô điều chỉnh lại cơ thể của mình, vệ sinh cá nhân một lúc, thay một bộ quần áo được xem như là kín đáo, sau đó xuống nhà ăn sáng.
Vì hôm qua uống say bí tỉ nên toàn thân cô lúc này đều đau nhức, xương cốt như rã rời, bước chân cũng chậm lại.
Có lẽ là do quá mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần, nên cô không vào bếp nấu cháo như mọi hôm mà ăn đồ ăn do người hầu nấu.
Trên bàn ăn lúc này chỉ có một mình cô, Cố Kiến Lăng đã đến công ty từ rất sớm, đám người hầu cũng bắt đầu làm công việc của mình, thỉnh thoảng bọn họ đi ngang người cô, đều nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, có tò mò, còn có cả đố kị, ghen ghét và không cam tâm.