Chương 24
Cố Kiến Lăng sau khi nghe cô trần thuật lại mọi chuyện xảy ra, anh khẽ vuốt căm, giọng nói chứa đầy thâm ý: “Ồ…ở lại một đêm? Cô dám đảm bảo rằng suốt đêm qua giữa cô và Tô Trảm không xảy ra chuyện gì?”
Kì Mân Tuyết không thể tin nổi, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, đây thật sự là Cố Kiến Lăng sao? Sao anh có thể nghi ngờ cô, thốt ra những lời độc ác như vậy? Gô biết, một khi anh đã nghỉ ngờ, cho dù cô có giải thích gì đi chăng nữa thì người đàn ông này vẫn không tin lời cô, còn không bằng im lặng.
Cố Kiến Lăng thấy cô không nói gì, liền chắc chắn rằng giữa cô và Tô Trảm đã xảy ra chuyện gì đó, ánh mắt anh không chứa thiện ý nhìn người đang ngồi trên sàn nhà, lạnh giọng nói: “Đúng là đồ lẳng lơ, nể tình chúng ta từng ở bên nhau, tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là cô bị nhốt trong phòng tối, bỏ đói ba ngày, hoặc là em gái cô bị thuộc hạ của tôi đánh đập 3 giờ, chọn đi”
Kì Mân Tuyết không chút do dự, lập tức đưa ra quyết định: “Em…nhốt em đi, thả Tiểu Huệ ra”
Gõ Kiến Lăng đối với lựa chọn của cô dường như không bất ngờ lắm, anh cười khẽ, nói với đám thuộc hạ: “Làm theo ý của cô ta đi, đem nhốt vào phòng tối, bỏ đói 3 ngày, sau 3 ngày, nhân lúc tâm lý của cô ta sắp sụp đổ, dùng cách thôi miên để moi thông tin về tung tích của Lam Nhi từ miệng cô ta.”
Đám thuộc hạ nghe mệnh lệnh của anh, ngay lập tức có bốn gã đàn ông cao to tiến đến, cưỡng ép kéo cô đi, vì em gái, Kì Mân Tuyết cũng không phản kháng, cô chấp nhận.
Có lẽ…không đơn giản là bỏ đói 3 ngày như Cố Kiến Lăng nói, chờ đợi cô ở phía trước, hoặc là địa ngục, hoặc là đáng sợ hơn cả địa ngục.
Trên đường bị kéo đi, cô không khỏi nghĩ nhiều.
Vừa rồi anh nói muốn moi thông tin của Lam Nhi từ trong miệng cô, Lam Nhi mà anh nói kia là Tân Lam sao? Lúc đầu óc đang bay xa, thanh âm lười biếng của anh cắt đứt suy nghĩ của cô: “Đem Kì Mân Huệ băng bó qua loa rồi ném về phòng trọ của cô ta đi, sống hay chết còn tuỳ vào mệnh cô ta lớn hay nhỏ”
Kì Mân Tuyết cúi đầu cười khổ, em gái cô bị anh đánh đến thừa sống thiếu chết, nếu cô vẫn còn mặt mũi ở nơi này vì anh mà ghen tuông, vì anh mà yêu đến hèn mọn, vậy thì cô không xứng đáng làm chị của Tiểu Huệ nữa rồi.
Cô không có năng lực để trả thù cho em gái, cũng không đủ can đảm để liều mạng một lần, nhưng đem lòng hận anh thì cô vẫn làm được.
Hạt giống thù hận chậm rãi nảy mầm ở trong lòng Kì Mân Tuyết, mãi đến sau này, khi nó trở thành cây đại thụ che trời, đem cô và anh chia cắt 5 năm.
Lúc này.
Trong căn phòng tối đen như mực, xung quanh là bốn bức tường kín, Kì Mân Tuyết ngôi một mình giữa căn phòng, bên tai là những âm thanh ghê rợn.
Không có thị giác quấy nhiễu, thính giác lại càng nhạy bén hơn, một tiếng động nhẹ cũng có thể khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Ở trong căn phòng này, một tia sáng cũng không có, cũng không biết không khí lọt vào đây bằng cách nào.
Vì trước mắt cô bây giờ chỉ có màu đen nên cô không nhìn thấy hai người đàn ông đang tiến lại gần mình, trên tay bọn họ cầm theo một lọ chất lỏng trong suốt, nếu lúc này có ánh sáng, Kì Mân Tuyết có lẽ sẽ nhìn thấy vẻ thương hại trong mắt bọn họ.
Trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói của hai gã thuộc hạ truyên đến từ đẳng xa: Thuộc hạ Ất: “Dùng cách này có ổn không? Nếu bị lão đại phát hiện thì cả tao và mày đều không giữ được mạng đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!