Chương 7
Trên đường đi, Tống Lân thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn cô, sâu trong đôi mắt anh ẩn chứa một loại tình cảm mà không ai hiểu được.
Ánh nắng dịu nhẹ của sáng sớm dừng trên khuôn mặt đẹp không tì vết của cô, khiến cô trông có thêm vài phần dịu dàng, lại thêm đôi mắt ôn nhu với cả thế giới kia, khiến anh cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, tốc độ càng lúc càng nhanh, như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Cũng may là vừa vặn đến trường, nhờ có thanh âm ồn ào xung quanh làm cho anh tỉnh lại từ cơn say nắng, Tổng Lân mới kịp thời thu mắt.
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường.
Trải qua một buổi học nhàm chán, trời lúc này cũng đã xế chiều, Kì Mân Tuyết lại đeo balo trên vai, rảo bước trở về biệt thự.
Cô đang đi trên đường, đột nhiên có hai người đàn ông xông ra chặn cô lại, kéo cô vào một nơi lạ lẫm, trên môi bọn chúng treo một nụ cười gian xảo, mặc dù trời lúc này đã chập tối, nhưng Kì Mân Tuyết vẫn cảm nhận được ác ý nồng đậm đến từ hai người đàn ông kia.
Hai gã tiến đến lại gần cô, đưa bàn tay dơ bẩn chạm đến áo sơ mi trên người cô, cô hoảng hốt, lại nhìn xung quanh, nơi đây là một con hẻm nhỏ, xung quanh không một bóng người, nếu cô hét lên chỉ sợ là cũng không có ai nghe thấy.
Lúc chúng định xé toang áo cô ra để tiện hành động, cô gần như tuyệt vọng, trong đầu đã xuất hiện ý muốn tự sát, ngay lúc cô định liều mạng đâm đầu vào bức tường gần đó, đột nhiên, một bóng lưng cao lớn xông đến, tung một cước vào hạ bộ của một trong hai gã đàn ông đó.
Tên bị đá lập tức quỳ sụp xuống, ôm lấy nơi giữa hai chân mình, gào lên thống khố.
Kì Mân Tuyết lợi dụng cơ hội này, chạy đến trước mặt gã, ra sức dẫm vào “hai hòn bi”của gã.
Đôi mắt cô đỏ ngầu, trong mắt là hận ý lạnh thấu xương.
Không có một gã đàn ông nào có thể chịu được việc liên tục bị người khác dùng sức dẫm vào của quý cả, hiển nhiên, hắn ta đã “hỏng”mất rồi.
Người đàn ông cao lớn kia lúc này đang giao thủ với gã còn lại, rất nhanh liên chiếm thế thượng phong.
Đến khi hoàn toàn đánh gục cả hai người, bóng lưng kia mới chạy đến trước mặt Kì Mân Tuyết, kiểm tra trên dưới người cô một lượt.
Trời lúc này đã chuyển tối, đèn trên đường lại rất mờ, mãi đến khi người đó đến trước mặt cô, cô mới nhận ra đó là Tống Lân.
Tống Lân lại cứu cô thêm một lần nữa rồi…Sau khi xác định cô không chịu bất cứ tổn thương gì, Tống Lân mới yên tâm buông cô ra, sau đó hỏi cô: “Tuyết Tuyết, em có sao không?”
Hồi sáng, suốt cả quãng đường đi học, Tống Lân cứ mở miệng là “Tuyết Tuyết”, “Tuyết Tuyết”, vậy nên Kì Mân Tuyết đã sớm miễn dịch với kiểu xưng hô này.
Cô nhìn anh, trong mắt chứa đầy cảm kích, khẽ nói: “Em không sao? Lại mang ơn anh rồi”
Tống Vũ cười nhẹ, không nói gì, chỉ hỏi cô: “Em nghĩ việc này là trùng hợp hay có người sắp đặt?”
Kì Mân Tuyết hơi rũ mi mắt, thầm hít sâu một hơi, lúc sau mới nói: “Là Cố Kiến Lăng”