Lọc Truyện

Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 2350

“ Sếp, bọn họ trên thuyền đều phải ăn cơm thừa canh cặn. Những tên buôn người kia thậm chí không coi họ là người, lúc nào cũng có thể đánh chửi, sỉ nhục, thậm chí bắt bọn họ phải uống nước tiểu để làm trò tiêu khiển.”

Lúc Tống Đào biết chuyện này đã do dự không biết có nên nói cho Diệp Nam Huyền hay không, cuối cùng Diệp Nam Huyền vẫn hỏi đến.

Diệp Nam Huyền sắc mặt khó coi, không nói gì, nhẹ nhàng xoay người vào phòng bệnh.

Trầm Mặc Ca đang ngủ, nhưng cô ngủ không yên chút nào, hai tay cô ôm chặt lấy chân, cả người cuộn lại giống như con tôm.

Diệp Nam Huyền cố gắng duỗi người cô ra nhưng không làm được. Dường như trong giấc mơ Trầm Mặc Ca đang cố gắng hết sức để bảo vệ mình.

Đây là phương thức bảo vệ bản thân theo bản năng, thật sự khiến người nhìn chua xót không thôi.

Diệp Nam Huyền cởi giầy leo lên giường, anh ôm Trầm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ. Có anh ở đây, tất cả đã là quá khứ rồi. Mạn Ca, thả lỏng chính mình, đừng tổn thương bản thân. Anh là Diệp Nam Huyền.”

Lúc vừa bắt đầu nói, Trầm Mặc Ca căn bản không nghe, cô theo bản năng mà chống cự, né tránh, thậm chí há miệng cắn mạnh lên cổ tay Diệp Nam Huyền, trên tay anh chỗ có thể cắn đều bị cô cắn.

Cô giống như con mèo hoang, duỗi hết móng vuốt để tự vệ.

Không lâu sau, trên người Diệp Nam Huyền đầy rẫy vết thương, nhưng anh không hề thấy đau, bởi vì vết thương trong lòng so với vết thương ngoài da đau đớn hơn nhiều.

Cô đã từng vô cùng vui vẻ, phóng khoáng, là tại ai mà biến thành bộ dạng bây giờ.

Anh sai rồi!

Là do anh không bảo vệ tốt cho cô, khiến cô phải trải qua những chuyện như vậy.

Diệp Nam Huyền để Trầm Mặc Ca tùy ý gặm cắn, dù cô cắn mạnh cỡ nào anh cũng không buông tay.

Cuối cùng Trầm Mặc Ca mệt mỏi, nặng nề chìm vào giấc ngủ, có điều lần này cô ngủ thả lỏng hơn rất nhiều.

Diệp Nam Huyền tiếp tục ôm chặt Trầm Mặc Ca, lại phát hiện cả người cô run lẩy bẩy, chống cự.

Cô có thể cảm nhận được mùi hương của Diệp Nam Huyền nhưng lại không kiềm chế được mà phản kháng.

Trong giấc mộng, Trầm Mặc Ca thấy những người phụ nữ lớn lên bình thường bị ném trên boong tàu như món hàng hóa, họ bị bắt cởi hết quần áo, bị đám cầm thú kia chà đạp.

Những tiếng khóc thất thanh, tiếng cầu cứu vang vọng giữa biển trời trắng xám rộng lớn, thật bất lực.

Nơi đó giống như địa ngục trần gian, họ bị giày vò không chút hy vọng.

Nếu như không phải mấy người các cô lớn lên xinh đẹp, có thể bán được giá cao, Trầm Mặc Ca không biết mình có trụ được ở đấy không nữa.

Rất nhiều cô gái vì bị hàng hạ dã man mà chết, họ bị lũ khốn kia ném xuống biển khơi, chôn thây giữa lòng biển mênh mông.

Vừa mới lên tàu là cảm giác chật chột ngột ngạt khó thở, dần dần xung quanh xuất hiện chỗ trống, có chút không gian để hoạt động, thế nhưng cảm giác ngột ngạt trong lòng người cùng sự hãi và tuyệt vọng từ xung quanh đã nuốt gọn bọn họ.

“Không được! Không được!”

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT