Lọc Truyện

Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Niêm Hoa Phất Liễu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 2734

Mấy người thôn Lý còn ngoan cố không muốn rời đi nhìn thấy tình cảnh này tất cả đều ngậm miệng, không ai dám lải nhải nữa.

Không có ai có thể chống lại sức mạnh của thiên nhiên. Làm vậy chỉ như lấy trứng chọi đá.

“Đi thôi,” Trưởng thôn Lý lau nước mưa trên mặt, nặng nề nói: “Thật vất vả mới từ cõi chết trở về, đừng cứng đầu nữa.. Nhà họ Doãn đã cho chúng ta một nơi tránh nạn, cho ăn, cho mặc đã là hết lòng rồi. Nếu các anh còn muốn gây chuyện thì sẽ bị đuổi khỏi thôn Lý, mặc kệ sống chết, nhớ rõ chưa?”

Người trong thôn Lý đều nhất nhất cúi đầu: “Chúng tôi nhớ.”

“Cô Doãn nói rất đúng, chỉ cần còn người là còn cơ hội. Người chết rồi thì không còn cơ hội nào nữa. Đợi khi lũ rút, chúng ta sẽ rời khỏi trấn Lục Thần để bắt đầu cuộc sống mới.” Trưởng trấn Lý vung tay lên: “Đi, quay lại sơn động!”

Buổi tối vì để tiết kiệm lượng điện nên ngoài những bóng đèn cần thiết thì đều tắt cả. Bọn họ phải tiết kiệm hết sức có thể, chờ cứu viện từ nhà họ Doãn.

Trong sơn động, lác đác vài đống lửa. Mọi người quây quần lại với nhau, vừa có thể sưởi ấm vừa có thể hâm lại đồ ăn nguội. Ai nấy đều lặng yên, hiếm lắm mới có tiếng nói.

Cảnh Thiếu Hoài định qua đó khuấy động không khí một chút thì bị Mễ Tiểu Anh giữ lại.

Mễ Tiểu Anh nói: “Cứ để họ suy nghĩ kĩ đi đã, trấn Lục Thần gặp thiên tai lớn như vậy, nói thẳng ra là do bọn họ tạo thành. Nếu không cho bọn họ một bài học thì khi ra ngoài sẽ lại tiếp tục hủy hoại môi trường.”

Cảnh Thiếu Hoài nghĩ cúng đúng nên đồng ý, sau đó khẽ nói: “Không biết những ngày mưa đáng ghét này bao giờ mới kết thúc.”

“Chắc là nhanh thôi.” Mễ Tiểu Anh nhìn đống lửa bập bùng, nói với vẻ không chắc chắn.

Nhưng cơn mưa ròng rã suốt tám ngày. Đến ngày thứ chính mới ngừng lại.

Khi trông thấy tia nắng đầu tiên này, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người suốt mấy ngày cuối cùng cũng được buông xuống, ai cũng nhẹ nhõm hẳn. Mắt Mễ Tiểu Anh và những người khác đã phiếm hồng, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Nếu trời còn không nắng e là họ sẽ phải chịu đói mất. Vật phẩm trong sơn động đã dùng hết bảy, tám phần, Mễ Tiểu Anh bắt đầu cân nhắc việc gọi cứu viện trước khi trời tạnh, may mà đã hết mưa.

Cảnh Thiếu Hoài nhanh chóng đứng dậy, nói: “Em sẽ đi sửa trạm phát tín hiệu tạm thời.”

Doãn Nhất Nặc cũng đứng lên: “Tôi sẽ đi dọn dẹp lại đỉnh núi, chuẩn bị cho đội nhảy dù.”

Mặc dù chỉ là trạm phát tín hiệu tạm thời nhưng Cảnh Thiếu Hoài vẫn đưa người kiểm tra từ trong ra ngoài hai lần mới coi như xong.

Khi tín hiệu được phục hồi suôn sẻ, Doãn Ngự Hàm gọi điện thoại ngay lập tức.

Nghe âm thanh, người đã đang lượn vòng trên không trung.

“Thiếu Hoài, vất vả rồi.” Giọng của Doãn Ngự Hàm phát ra từ tai nghe, trong giọng nói mang theo nụ cười nhẹ nhõm: “Mấy ngày nay bọn em vẫn ổn chứ?”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT