Lọc Truyện

Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Diệp Minh Triết nói vô cùng chậm chạp, sắc mặt của Diệp Tranh càng trở nên âm trầm.

“Để tôi đi xem sách thuốc cái đã.”

Diệp Tranh cho rằng mình xem sách thuốc đã đủ nhiều, nhưng mà giờ phút này lại phát hiện những thứ mình học không có cách nào ứng phó với tình huống đột ngột.

“Điều tra thêm quyển sách cổ kia nữa đi.”

Lời nói của Diệp Minh Triết làm Diệp Tranh hơi sững sờ.

Sách cổ được lấy về từ nhà họ Trương, đã được Diệp Ân Tuấn đưa cho Tô Nam đi nghiên cứu vì cơn đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà trước khi quyển sách này được đưa ra ngoài, Diệp Minh Triết đã sao chép ra một bản rồi đưa cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh cũng định nghiên cứu sách cổ, nhưng mà ở bên trong toàn là kiểu chữ cậu bé không biết.

Quyển sách cổ này thật sự là cổ thư, dù sao thì Diệp Tranh cũng là con nít, kiểu chữ ở phía trên đối với cậu bé mà nói giống như là thiên thư.

Cho nên Diệp Tranh vẫn luôn nghiên cứu dạng chữ này, bây giờ nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, cậu bé có chút khổ sở: “Tôi xin lỗi, Minh Triết, tôi không hiểu chữ trên đó viết cái gì, tôi rất vô dụng.”

Giờ khắc này, Diệp Tranh vô cùng khó chịu và bất lực.

Lúc mà mẹ cần mình nhất, ở bên ngoài đồn rằng cậu bé là thần đồng trong giới y học, nhưng mà vào giờ khắc này cậu bé lại cảm thấy mình chẳng là cái gì hết.

Diệp Minh Triết cũng không ngờ tới là lại có tình huống như thế, không khỏi im lặng một chút, sau đó nói: “Cậu chụp sách cổ lại rồi gửi qua cho tôi đi, tôi xem một chút, xem xem mình có thể lợi dụng kỹ thuật internet để chuyển đổi sách cổ hay không.”

“Được.”

Hai mắt của Diệp Tranh đột nhiên sáng lên.

Cậu bé thế mà lại quên mất Diệp Minh Triết là một hacker.

Chắc là hacker có thể chuyển đổi kiểu chữ mà đúng không?

Diệp Tranh không biết, nhưng mà cũng ôm hy vọng thử một lần.

Quyển sách cổ đó vẫn được Diệp Tranh giữ ở bên người, bây giờ Diệp Minh Triết muốn, cậu bé liền lấy ra, dùng điện thoại di động chụp mấy bức ảnh rồi gửi cho Diệp Minh Triết.

Lúc Diệp Minh Triết cầm điện thoại đi qua phòng ngủ của Thẩm Hạ Lan, bước chân không khỏi dừng lại một chút.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng mà hình như là cậu bé nghe thấy âm thanh rên rỉ đau đớn.

Trái tim của Diệp Minh Triết đột nhiên bị siết chặt, nhanh chóng mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng bằng hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Vì sợ ảnh hưởng tới Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn vẫn luôn cố gắng chống chọi.

“Lão Diệp.”

Diệp Minh Triết vội vàng bước lên: “Để con đi gọi chú Tô đến đây.”

Nói xong, cậu bé liền muốn đứng dậy, nhưng mà bị Diệp Ân Tuấn kéo lại.

“Không cần đâu, đừng làm phiền mẹ con nghỉ ngơi.”

Lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện, mỗi câu mỗi chữ đều phải chịu cơn đau vô cùng lớn.

Cơn đau thần kinh không tái phát làm cho anh sắp quên mất mình còn có một căn bệnh, bây giờ đau đến nỗi thấu cả ruột gan, làm cho anh không chống đỡ nổi.

Ánh mắt của Diệp Minh Triết đỏ lên.

“Lão Diệp..."

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT