“Khá khen cho Kiều Chí Kỳ, không ngờ lại là người tạo ra nhà tù quốc tế, hèn gì tôi thấy anh ta lo lắng như vậy. Nhưng mà chuyện này cũng phải nhờ chị dâu giúp đỡ. Trong tay Kiều Chí Kỳ có một đóa hoa thiên sơn tuyết liên, tôi cần nó. Tử Đồng sắp sinh rồi, cơ thể của em ấy không tốt lắm, có thiên sơn tuyết liên ở đây, tôi cũng yên tâm một chút. Món đồ này có tiền cũng không mua được, tôi mua không được.”
Tô Nam hiếm khi tôn trọng gọi Thẩm Hạ Lan là chị dâu, bây giờ bởi vì Bạch Tử Đồng lại cung kính với mình như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất vui.
“Được, tôi khuyên Ân Tuấn kêu anh ấy dừng tay. Chuyện này cũng chỉ muốn cho bên kia một bài học, cũng không muốn làm mọi chuyện căng thẳng, nếu không thì sau này có gặp nhau cũng khó nói chuyện.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, anh hai có lẽ cũng không đuổi cùng giết tận, cho nên tôi mặt dày muốn nhân cơ hội này được lợi, mong chị dâu anh hai thành toàn.”
Tô Nam vội vàng nói.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, Tử Đồng là bạn tốt của tôi, tôi cũng lo lắng cho cậu ấy. Nếu đã vì muốn có công dụng của thiên sơn tuyết liên, vậy thì ráng tận dụng vậy.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng mình đã học hư rồi.
Rõ ràng là đang bắt chẹt Kiều Chí Kỳ, cô vẫn coi đó là điều hiển hiên.
Tô Nam nhanh chóng nói một vài lời nịnh nọt.
Thẩm Hạ Lan cười cười cúp điện thoại, cảm thấy rằng Tô Nam đối với Bạch Tử Đồng giống như Diệp Ân Tuấn đối với chính mình.
Người khác đều cảm thấy bản thân là gánh nặng với Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn không cảm thấy như vậy.
Đúng là lập trường mỗi người khác nhau, góc độ nhìn nhận sự việc cũng không giống nhau, kết quả có được cũng khác biệt.
Tuy nhiên Tô Nam cũng không làm khó cô, điều này có thể thông cảm được.
Thẩm Hạ Lan nói chuyện điện thoại xong bèn lấy hơi, sau đó quay lại bên cạnh Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn vẫn đang đào tổ tông mười tám đời của người ta, liền đưa tay rút nguồn điện của laptop.
“Em làm gì thế?”
Diệp Ân Tuấn nhìn màn hình màu đen, bất giác chau mày, sát khí trong mắt khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh hãi.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ nói: “Được rồi, anh thực sự muốn đuổi cùng giết tận người ta sao? Tuy là anh có bản lĩnh và năng lực như vậy, nhưng nhà tù quốc tế cũng không phải dễ ăn hiếp, một khi anh đuổi người ta vào đường cùng, rồi người ta chết cùng anh luôn, anh cảm thấy như vậy được sao? Hơn nữa, Triệu Ninh vẫn nằm trong tay người ta, mặc kệ chuyện của Diệp Tử xử lý như thế nào, không thể không lo cho Triệu Ninh chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!