“Ngủ thêm một lát thì sẽ không nhìn thấy được dáng vẻ quyết đoán khi xử lý công việc của người đàn ông nhà mình.”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, bước xuống.
Diệp Ân Tuấn kéo kéo quần áo của cô, phòng ngừa cô cảm mạo, sau đó mới nói: “Nghìn tính vạn tính, cũng không ngờ tới lại là bọn buôn người.”
“Đúng vậy đó, mấy ngày trước em còn đọc một tin tức, nói là bây giờ bọn buôn người đặc biệt ngang ngược càn rỡ, còn có
nhân viên y tế tham gia vào trong đó, làm cho người ta căm hận đến tận xương tủy. Hơn nữa, quê hương của Cung Tuyết Dương chắc có lẽ là thị trấn, điều kiện chữa bệnh ở bên kia không biết như thế nào, nhưng mà xuất hiện nhân viên y tế như thế này, thật sự làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Bây giờ đã xác định Nhan Du là em ruột của Cung Tuyết Dương, anh định làm như thế nào đây?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu, anh nói: “Không biết nữa, anh đã nói rồi, chuyện này còn phải để Hạ Tử Thu làm chủ. Dù sao thì đây cũng là chuyện của anh ta, cho dù Định không phải là do Nhan Du giết chết, nhưng mà vết thương của Hạ Tử Thu cũng là do Nhan Du đã tạo thành, bây giờ oán khí của anh em ở Minh cũng rất lớn, nếu như chúng ta lại thả Nhan Du đi như vậy, sợ là bọn họ sẽ không phục. Huống hồ gì, mấy năm nay đều là do Tử Thu dẫn dắt anh em liêu mạng, tình nghĩa giữa bọn họ, anh không tiện nói cái gì, đương nhiên là phải chờ Tử Thu tỉnh dậy rồi hãy nói.”
“Tử Thu sẽ tỉnh lại ư?”
Thẩm Hạ Lan không chắc cho lắm.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Sẽ mà.”
“Có phải là anh biết cái gì đó không, hay là nói Hạ Tử Thu đang giả vờ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn nụ cười đó của Diệp Ân Tuấn, cứ luôn cảm thấy là anh biết cái gì đó.
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu, anh nói: “Anh không biết, Tử Thu cũng không phải là đang giả vờ, nhưng mà tình cảm của Tử Thu đối với Cung Tuyết Dương là thật, chỉ cần có biện pháp, anh ta sẽ tỉnh lại."
“Anh có cách hả?”
“Ừm, nhưng mà phải cần Nhan Du phối hợp.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như thế này, không khỏi cười nói: “Anh đúng là nhiều quỷ kế”
“Em không thích hả?”
Nói xong, tay của Diệp Ân Tuấn liền ôm lấy cái eo thon của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức nhớ đến mây mưa gió lớn cách đây không lâu, trong lúc nhất thời, hai chân run rẩy.
“Chồng, em sai rồi.”
Giọng nói của cô mềm mại, mang theo vẻ run rẩy, lại làm cho người ta yêu thương.
Diệp Ân Tuấn thật sự hận không thể nuốt người phụ nữ với đôi mắt lấp lánh đầy ánh sao vào trong bụng, nhưng mà anh nhìn
thấy sự mệt mỏi trong mắt của Thẩm Hạ Lan.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!