Nửa giờ trôi qua, Tống Đình đưa tới tin tức mà Diệp Ân Tuấn muốn.
“Tổng giám đốc Diệp, năm năm trước nhà thiết kế Lisa đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ nghe nói là rất nghiêm trọng nên người nhà đã đưa cô ấy ra nước ngoài chữa trị hơn một năm về sau mới trở về.”
“Năm năm trước?”
Diệp Ân Tuấn mẫn cảm bắt lấy mốc thời gian này.
Tống Đình nhẹ gật đầu cũng hơi nghi ngờ, mốc thời gian này thật là trùng hợp.
“Năm năm trước là vào lúc nào?”
“Ngày mười tám tháng ba.”
Tống Đình nói ra ngày này khiến sắc mặt Diệp Ân Tuấn trong nháy mắt thay đổi.
“Ngày mười tám tháng ba? Không sai chứ?”
“Không đâu.”
Tống Đình đối với hành động này của Diệp Ân Tuấn thì hơi kinh ngạc, anh ta rất ít nhìn thấy dáng vẻ không bình tĩnh như vậy của Diệp Ân Tuấn.
Đột nhiên Diệp Ân Tuấn nở nụ cười, cười đến mức khiến Tống Đình cảm thấy rùng mình, nhưng nhìn sắc mặt Diệp Ân Tuấn lại giống như vô cùng mừng rỡ.
“Tổng giám đốc Diệp, anh vẫn ổn chứ?”
“Tôi rất tốt, vô cùng tốt, chưa bao giờ tốt như bây giờ! Cậu tiếp tục đi điều tra xem năm năm trước Lisa bị tai nạn xe cộ xong đã tới nước nào chữa trị? Nhân viên đi cùng có những ai, còn cả bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho Lisa là ai? Những chuyện này tôi đều muốn biết.”
Diệp Ân Tuấn khiến Tống Đình hơi bối rồi nhưng vẫn nhanh chóng ghi lại.
“Vâng Tổng giám đốc Diệp, tôi lập tức đi ngay.”
Tống Đình đứng dậy rời đi.
Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn không kìm nén được nữa mà vội vàng đứng dậy thay một bộ quần áo thoải mái khác đi xuống lầu.
Anh muốn đi tìm Thẩm Hạ Lan, cho dù cô không chịu thừa nhận, thì anh cũng vẫn muốn tới gặp cô không vì cái gì khác, mà chỉ muốn nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia nên tâm lý nhen nhóm muốn nghi ngờ và tưởng niệm.
Ngày mười tám tháng ba!
Ngày đó cũng là ngày mà Thẩm Hạ Lan táng thân trong đám cháy!
Nhiều sự trùng hợp chồng chất lên nhau như vậy, thì tuyệt đối không phải là trùng hợp, nữa mà gương mặt xa lạ kia của Thẩm Hạ Lan có lẽ chính là căn nguyên của tất cả những chuyện này.
Nếu như năm năm trước Thẩm Hạ Lan biến thành Lisa bây giờ, thay thế thân phận Lisa sống tiếp thì cũng không phải không có khả năng đâu?
Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Anh nhanh chóng đi xuống lầu, lại nhìn thấy Sở Anh Lạc dẫn theo Diệp Tranh đang ở lầu một ăn cơm.
“Ba, ba muốn đi ra ngoài à?”
Diệp Tranh nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi xuống thì vô cùng vui vẻ, đẩy bàn ăn ra chạy tới.
“Tranh Tranh, tay của con bẩn nên đừng chạm vào quần áo của ba con.”
Sở Anh Lạc nhìn thấy trên tay Diệp Tranh dính đầy dầu mỡ nên vội vàng ngăn cản nhưng vẫn hơi trễ, Diệp Tranh đã nhào vào trong lòng Diệp Ân Tuấn rồi.
Nhìn cậu nhóc trong ngực rốt cục đôi mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn cũng có một tia nhiệt độ.
Anh sờ sờ đầu Diệp Tranh cười nói: “Ba có việc phải đi ra ngoài một chút, hôm nay là cuối tuần sao con lại dậy sớm như vậy?”
“Con và bạn học đã hẹn nhau muốn tới công ty của ba tham quan một chút, ba ơi ba có thể lái xe chở chúng con đi được không?”
Diệp Tranh ôm đùi Diệp Ân Tuấn ngửa mặt lên, đôi mắt to ngập nước chớp chớp thậm chí còn mang theo một tia khẩn cầu.
Diệp Ân Tuấn nhìn mặt cậu bé đột nhiên lại nghĩ tới một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt có đôi mắt phượng giống thằng nhóc thối kia như đúc!
Thằng nhóc thối kia nhìn rất ngây thơ nhưng lại tiểu lên trên người anh khiến cho anh biến thành trò cười của toàn bộ Hải Thành này! Nếu không phải có địa vị và quyền thế của nhà họ Diệp đã nhanh chóng đè tin tức kia xuống thì không biết bây giờ anh cò n bị nghị luận thành bộ dáng gì đâu.
Sao lại nhớ tới cái thằng nhóc thối kia nhỉ?
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, sắc mặt ít nhiều hơi khó coi.
Sở Anh Lạc vẫn luôn thận trọng quan sát vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn.
Năm năm trước cô ta sinh hạ Diệp Tranh, vì không muốn đứa nhỏ có bóng ma tâm lý nên Diệp Ân Tuấn vẫn luôn để Diệp Tranh gọi anh là ba, điều này cũng khiến cho Sở Anh Lạc cảm thấy mình vẫn còn có một tia cơ hội nhưng trong năm năm qua, Diệp Ân Tuấn đối với cô vẫn rất lạnh lùng chỉ có lúc nào đối diện với Diệp Tranh mới có thể dịu dàng một chút.
Vốn cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của Diệp Tranh, nhưng không ngờ hôm nay Diệp Tranh đưa ra yêu cầu như thế lại khiến Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô ta bước nhanh về phía trước một tay ôm Diệp Tranh lên, trách cứ nói: “Con đứa bé này sao lại không biết nặng nhẹ như vậy? Tập đoàn Hoàn Trí là nơi mà một đứa bé như con có thể tùy tiện dẫn người đi vào tham quan sao? Chẳng may tiết lộ cơ mật của công ty thì con gánh được trách nhiệm không?”
Diệp Tranh bị Sở Anh Lạc răn dạy như thế lập tức òa khóc lên.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô quát mắng nó làm cái gì? Trong tương lai thằng bé là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí nên đi thăm công ty một chút có làm sao? Hơn nữa mấy đứa bé mà đã có thể lấy trộm được cơ mật của công ty à? Sau này không có chuyện gì thì ít mắng Diệp Tranh thôi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn giành lấy Diệp Tranh từ trong tay Sở Anh Lạc, xoa đầu của thằng bé nói: “Mau đi ăn cơm đi, ăn xong ba sẽ lái xe đưa con đi, bạn học của con chờ con ở đâu? Hai ba con mình cùng nhau đi đón bọn họ có được hay không?”
“Được! Ba là tốt nhất!”
Diệp Tranh nín khóc mỉm cười, bẹp một tiếng để lại một nụ hôn đầy dầu mờ trên mặt Diệp Ân Tuấn chỉ có điều Diệp Ân Tuấn cũng không tức giận một chút nào, mà ngược lại ánh mắt dịu dàng kia còn khiến Sở Anh Lạc phải ghen ghét.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!