CHƯƠNG 540: TÔI BÂY GIỜ KHÔNG MUỐN GẶP ANH
Chiếc xe không ngừng chạy về phía trước.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, là thấy ở trong căn phòng xa lạ.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện mình không có bị người khác trông chừng, mà cô cũng bình thường, lúc này mới ngồi dậy.
Một màn trước khi ngủ say xuất hiện ở trước mắt.
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày, trong lòng vụt qua một tia nghi hoặc.
Tiểu Trương không phải là người của sếp Hoàng sao?
Lẽ nào mọi chuyện đều là một âm mưu?
Hay là nói Tiểu Trương đưa cô đi gặp sếp Hoàng rồi?
Nhưng nếu như gặp sếp Hoàng, cần làm bí ẩn như vậy sao? Hơn nữa có gì không thể nói rõ chứ? Cứ phải khiến cô ngất đi?
Một chuỗi nghi vấn lướt qua trong đầu Thẩm Hạ Lan.
Cô đứng dậy hoạt động một chút, phát hiện ngoài đồ cô mang từ trong nhà của Bạch Tử Đồng ra ngoài ở không bên cạnh ra, cái khác đều có.
Thẩm Hạ Lan không thể hiểu hành vi của Tiểu Trương, không khỏi mở cửa đi ra.
Đây là một căn biệt thự độc lập, gần biển, lại không có hơi người.
Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng mới phát hiện bên ngoài vẫn là có vệ sĩ, số người còn không ít, nếu như lấy sức một mình cô đoán chắc khó thể đánh được bọn họ.
Lông mày của cô càng nhíu chặt.
Vào lúc này, Tiểu Trương đi vào.
“Bà Diệp, cô tỉnh rồi?”
“Tiểu Trương, anh là có ý gì?”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan rất khó coi.
Từ sau khi bị bệnh, cô dường như đều luôn là bị động, mặc kệ là Diệp Nam Phương hay Tiểu Trương của bây giờ, đều có thể dễ dàng bắt được cô.
Cô chán ghét loại trạng thái suy yếu này, càng là chán ghét loại cảm giác bị động này, loại cảm giác bị người ta bóp trong lòng bàn tay đó khiến cô rất không có cảm giác an toàn.
Nếu như ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, cô nói gì đến bảo vệ tụi nhỏ và nhà họ Diệp chứ?
Tiểu Trương dường như biết Thẩm Hạ Lan sẽ tức giận, cười nói: “Bà Diệp, tôi đối với cô không có địch ý, cô đừng quá căng thẳng.”
“Vậy sao? Không có địch ý thì đem tôi tới đây làm gì? Anh rốt cuộc muốn làm gì? Thống khoát nói cho tôi biết. Chúng ta thương lượng được thì thương lượng, không thương lượng được là giải tán, hà tất gì phải như này?”
“Sợ rằng không được, bà Diệp, khoảng thời gian này cô đều phải ở đây, đâu cũng không thể đi. Cô yên tâm, tôi sẽ lo đồ ăn đồ uống đồ dùng sinh hoạt của cô, cũng sẽ tận khả năng thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, nhưng cô muốn rời khỏi đây, không được.”
Lời của Tiểu Trương khiến Thẩm Hạ Lan có hơi tức giận.
“Đây là ý của anh hay là ý của sếp Hoàng?”
“Bà Diệp không cần hỏi, về sau cô tự nhiên sẽ hiểu. Tôi biết bà Diệp thân thể không quá tốt, đã cầm thuốc cho cô, cô yên tâm, tôi sẽ không hại cô.”
Tiểu Trương để thuốc lên trên bàn.
Thẩm Hạ Lan nhìn, quả thật là thuốc mà Bạch Tử Đồng đã kê cho cô, nhưng bây giờ cô lại một chút cũng không muốn uống.
“Tôi muốn gặp sếp Hoàng.”
“Xin lỗi, bà Diệp, chuyện này tôi không làm chủ được.”
Tiểu Trương rất là xin lỗi nói.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan vô cùng khẩn trương.
Tống Dật Hiên xảy ra chuyện rồi, Diệp Ân Tuấn sống chết chưa biết, tung tích không rõ, Dương Tân giống như biến thành một người khác, vậy mà nổ súng với cô, một loạt chuyện đều rất quỷ dị, cô tuyệt đối không thể ở đây ngồi không đợi chết, hoặc chờ đợi tin tức được.
“Vậy chuyện gì anh có thể làm chủ?”
Thẩm Hạ Lan không tự cao tự đại, lạnh lùng nhìn Tiểu Trương.
Tiểu Trương thấy dáng vẻ này của cô, ngược lại không thấu Thẩm Hạ Lan đang nghĩ cái gì, không khỏi nói: “Chỉ cần trong phương diện đồ ăn đồ uống đồ dùng sinh hoạt của bà Diệp, tôi vẫn là có thể làm chủ.”
“Vậy anh có thể đi rồi, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy anh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì xoay mặt đi.
Sắc mặt của Tiểu Trương có hơi ngại ngùng, có điều cũng không nói cái gì, trực tiếp lui xuống.
Thẩm Hạ Lan không ngờ anh ta lại nghe lời như vậy, không khỏi nhíu mày.
Khi trong căn phòng lần nữa chỉ còn lại chính mình, Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh, nơi này không có lắp camera, nhưng sau khi rời khỏi căn phòng này, bên ngoài chỗ nào cũng là các mắt camera, cũng tức là nói trừ sống gian riêng của mình, nơi này chỗ này đều nằm trong tầm kiểm soát của người khác.
Thẩm Hạ Lan không biết có phải là nên cảm ơn đối phương tôn trọng mình hay không, chỉ là cảm thấy vô cùng bực tức.
Tình trạng thân thể của cô không cho phép cô ở đây đợi quá lâu được.
Trạng thái của cô muốn khôi phục tới lúc ban đầu dường như không quá có khả năng rồi, nhưng ở đây đợi tin tức, hoặc đợi cứu viện, đó đâu phải là phong cách của cô, rốt cuộc nên phải làm sao đây?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khẩn trương.
Thời gian một buổi sáng rất nhanh trôi qua.
Sau khi Bạch Tử Đồng tỉnh lại phát hiện Thẩm Hạ Lan không thấy đâu nữa, khẩn trương muốn mất mạng, ra lệnh người của mình tìm kiếm tin tức của Thẩm Hạ Lan, sau khi biết cô lái xe rời khỏi Hải Thành, trong lòng vô cùng lo lắng, vội gọi điện cho Tô Nam.
Tô Nam biết được tình trạng thân thể của Thẩm Hạ Lan, cử người lần theo hướng mà Diệp Ân Tuấn mất tích, lại không có thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan đâu cả, bất đắc dĩ anh ta đã nói tin tức Thẩm Hạ Lan mất tích cho Hoắc Chấn Đình.
Hoắc Chấn Đình rất lo lắng, hạ lệnh cho người của mình đi tìm Thẩm Hạ Lan.
Nhất thời, cả Hải Thành vì sự mất tích của Thẩm Hạ Lan lần nữa rời vào trong căng thẳng. Nhưng mọi chuyện này Thẩm Hạ Lan đều không biết.
Cô giống như con chim bị nhốt vào lồng ở nơi này, lo lắng không thôi, nhưng lại không có một ai đến nói gì với cô.
Thẩm Hạ Lan biết cô không thể cứ như vậy được nữa.
Hiện nay muốn rời khỏi nơi này, xem ra phải dùng thủ đoạn rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cố tình làm vỡ chiếc xe trước mắt, cả người hét lên một tiếng, trực tiếp ngất đi.
Tiểu Trương nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan ngất đi thì vội vàng chạy tới.
“Chuyện gì xảy ra? Không phải bảo mấy người chăm sóc tốt cho cô ấy hay sao?”
Lửa giận của Tiểu Trương rất lớn, một chút cũng không giống dáng vẻ khúm núm như ở trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Vệ sĩ có hơi không biết nên trả lời như nào. Trước đó Tiểu Trương đã nói, không thể ở quá gần Thẩm Hạ Lan, hiện nay Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện, anh ta cũng rất vô tội có được không hả? Nhưng những lời này tự nhiên là không thể nói.
Thấy vệ sĩ không lên tiếng, Tiểu Trương thay đổi cảm xúc nói: “Đi gọi bác sĩ gia đình tới.”
“Nhưng bà Diệp như này, tôi sợ bác sĩ gia đình không xử lý được.”
Vệ sĩ thấy sắc mặt trắng bệch của Thẩm Hạ Lan không còn một chút huyết sắc, không khỏi có hơi lo lắng.
Lông mày của Tiểu Trương cũng nhíu lại, nói: “Gọi tới khám trước thử xem, tóm lại không thể mang bà Diệp ra ngoài được, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đó, chúng ta gánh được trách nhiệm này sao. Chỉ cần cô ấy bình an, mọi thứ đều dễ nói.”
Thẩm Hạ Lan lẳng lặng nghe, không biết những người này rốt cuộc là ai, tại sao phải đối đãi với cô như thế, nhưng vẻ ngoài lại không thể hiện gì.
Vệ sĩ nhanh chóng chạy đi gọi bác sĩ gia đình tới.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ có nên nhân cơ hội này khống chế Tiểu Trương, sau đó bắt Tiểu Trương đưa mình ra ngoài có được hay không, đột nhiên có người đã đánh lén Tiểu Trương.
Nhìn nhu nhược, Tiểu Trương không chịu nổi một kích vậy mà là một cao thủ, trực tiếp đánh ngất người tới.
Tiếng đánh nhau dụ vệ sĩ bên ngoài tới.
Tiểu Trương lạnh lùng nói: “Ném ra ngoài, chắc là người của Diệp Nam Phương, tăng cường phòng bị, không thể để bất kỳ một ai của Diệp Nam Phương tới làm bị thương bà Diệp.”
“Rõ!”
Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm toát mồ hôi lạnh.
Thì ra Tiểu Trương lợi hại như vậy!
Nếu như cô vừa rồi đột nhiên ra tay, vậy thì một chút phần thắng cũng không có. Nhưng nghe ý tứ của anh ta, anh ta không phải là người của Diệp Nam Phương, vậy anh ta rốt cuộc là ai?
Sếp Hoàng sau lưng anh ta thật sự là bạn vong niên của Diệp Ân Tuấn sao?
Mọi nghi vấn này sợ rằng là phải gặp được Diệp Ân Tuấn mới biết rồi.
Thẩm Hạ Lan tiếp tục giả vờ ngất, một chút âm thanh cũng không có.
Tiểu Trương nhìn Thẩm Hạ Lan, băn khoăn một lúc, vẫn là bế cô để lên giường.
Bác sĩ gia đình rất nhanh thì tới, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi sững ra.
“Bà Diệp sao?”
“Phải, cho nên ông buộc phải chữa khỏi cho cô ấy.”
Tiểu Trương gật đầu.
Bác sĩ gia đình nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Các anh ra ngoài trước đi, tôi xem thử nên chữa trị cho cô ấy như thế nào.”
Tiểu Trương không nói gì, lúc này mới rời khỏi căn phòng.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Hạ Lan trong khoảnh khắc bác sĩ gia đình đưa tay qua, đột nhiên nắm lấy cổ tay anh ta, lực đạo vừa hay khiến bác sĩ tạm thời không nhúc nhích được.
Bác sĩ giật mình biến sắc, có điều lại cố trấn định lại nói: “Bà Diệp, cô đây là làm cái gì?”
“Tôi muốn làm cái gì anh không cần quản, tôi chỉ là muốn kêu anh dẫn tôi rời khỏi đây.”
Trên mặt Thẩm Hạ Lan có chút mồ hôi lạnh chảy ra.
Cô cũng không tính là hoàn toàn giả vờ, cô thật sự cảm thấy cơ thể không thoải mái lắm, nếu không cũng sẽ không giả vờ đến mức giống tới vậy, hiện nay cô lại một chút cũng không màng rồi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Bác sĩ gia đình khựng ra, sau đó nói: “Cô không ra ngoài được, tôi cũng không đưa cô ra được, bên ngoài toàn bộ đều là vệ sĩ, dựa vào năng lực của tôi không thể đưa cô rời khỏi, tôi khuyên cô vẫn là ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Huống chi thân thể của cô dường như thật sự rất không tốt, nếu không chữa trị tử tế. Sợ rằng…”
“Bớt phí lời, tôi bây giờ phải rời khỏi đây, anh tốt nhất có một cách, nếu không tôi không để tâm kéo anh cùng xuống địa ngục.”
“Bà Diệp, Tiểu Trương không phải kẻ ăn chay, cô tưởng anh ta sẽ nhìn cô ra tay với tôi sao?”
Bác sĩ gia đình ngược lại là một chút cũng không lo lắng.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh lùng, từ trong tay áo rút ra một con dao, trực tiếp kề vào cổ của bác sĩ gia đình.
“Vậy anh thử xem, là quyền cước của anh ta nhanh, hay là dao của tôi nhanh.”
Ánh sáng lạnh lẽo khiến bác sĩ gia đình hơi đơ ra, dường như không ngờ Thẩm Hạ Lan nhìn trông nhu nhược vậy mà quả quyết như thế, nhất thời có hơi không bình tĩnh được rồi.
“Bà Diệp, cô nên biết, tôi chỉ là một bác sĩ.”
“Bây giờ đối với tôi mà nói, thân phận và nghề nghiệp của anh tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, đừng để tôi lặp lại câu nói này nữa? Nếu không tôi thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ sát khí bừng bừng.
Cô thật sự rất sốt ruột, ở đây trì hoãn một buổi sáng, cũng không biết Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn bây giờ như thế nào, tiếp tục lề mề nữa, đoán chắc cô thật sự phải đi lượm xác cho bọn họ.
Thấy bác sĩ đang do dự, tay của Thẩm Hạ Lan run lên, lập tức một cơn đau nhói đánh ập tới bác sĩ gia đình, khiến cổ của anh ta xuất hiện một tia máu.
Bác sĩ lập tức sợ rồi.
“Tôi không thể dẫn cô ra ngoài, nhưng tôi có thể nghĩ cách đưa cô rời khỏi nơi này.”
“Cách gì?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, trong lòng đã có dự tính xấu nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!