CHƯƠNG 541: MAY MẮN CỦA CÔ KHÔNG TỆ LẮM
“Đây là cái gì?”
Thẩm Hạ Lan có chút khó hiểu.
Bác sĩ do dự một chút, thấp giọng nói: “Đây là thuốc tăng cường thể lực do tôi nghiên cứu ra. Sau khi cô uống thì thể lực được kéo dài rất lâu mới kiệt sức. Nhưng thuốc này vẫn chưa hoàn thiện, còn một số hạn chế, hiện tại tôi vẫn chưa nghiên cứu ra. Tôi biết hiện tại sức khỏe của cô không chống đỡ được nữa, cô muốn đi ra ngoài là chuyện không thể nào, nhưng nếu cô uống thuốc này thì có thể bảo đảm mình có đủ thời gian đi ra ngoài đúng không?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Vì sao anh mang thuốc này ở bên người?”
“Không phải tôi muốn nghiên cứu sao? Tôi không nói dối cô, biệt thự này có hầm giam, trong đó có một số người dùng để cho tôi thử nghiệm thuốc, cho nên tôi mới có thể mang theo bên người.”
Thẩm Hạ Lan nghe bác sĩ nói như vậy thì có chút tức giận.
“Anh thử nghiệm thuốc trên người còn sống?”
Cô không khỏi nhớ tới thím Trương.
Bác sĩ gia đình này đáng giận giống như thím Trương!
Bác sĩ thấy Thẩm Hạ Lan tức giận thì vội vàng nói: “Không phải ý của tôi, đây là ý của Tiểu Trương, anh ta nói người ở đây đều là tội phạm, những tội không thể đặc xá, cho nên…”
“Tội phạm không phải là người sao? Mấy người có quyền gì đối xử với tính mạng của người khác như thế? Thuốc này có tác dụng phụ gì?”
“Tôi thật sự không biết, tôi vừa nghiên cứu ra nên định đến đây thử xem. Nhưng trên lý thuyết thì thuốc kéo dài thể lực đều tiêu hao thể lực, tôi nghĩ di chứng là làm cho người ta càng suy yếu.”
Thẩm Hạ Lan nghe bác sĩ nói như vậy thì càng nhíu chặt mày.
“Đây là ý của anh? Anh định dùng tôi làm vật thí nghiệm sao? Anh đúng là to gan!”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì bác sĩ sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống.
“Bà Diệp, tôi thật sự không có ý này, nhưng hiện tại tôi cũng không có cách gì để cô rời khỏi chỗ này. Với tình hình sức khỏe của cô thì đừng nói rời khỏi biệt thự, cho dù cô đi ra ngoài cũng không đi được 100m, cô sẽ ngã xuống, đến lúc đó không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Nếu tôi uống thuốc này thì có thể tới thành phố A sao?”
Đó là nơi Diệp Ân Tuấn mất tung tích, nơi Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, hiện tại Thẩm Hạ Lan chỉ biết điều này.
Bác sĩ tính toán một chút, thấp giọng nói: “Có thể, nhưng sau đó có lẽ cô sẽ suy yếu dần.”
“Thuốc này có mấy chai?”
“Bà Diệp, cô đừng làm liều! Hiện tại cô tiêu hao thể lực đã rất nguy hiểm, cô cũng không thể tiêu hao nhiều lần. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi không thể giải thích với Tiểu Trương được. Đến lúc đó sếp Hoàng cũng sẽ giết tôi mất.”
Bác sĩ nghe Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy thì không khỏi có chút lo lắng.
“Sếp Hoàng? Anh là người của sếp Hoàng?”
“Chỗ này chỉ toàn là người của sếp Hoàng. Sếp Hoàng nghe nói Diệp Nam Phương khống chế bà Diệp nên nói Tiểu Trương đi tìm bà Diệp. Không biết vì sao Tiểu Trương lại đưa bà Diệp đến chỗ này, có lẽ sếp Hoàng muốn bảo vệ sự an toàn của bà Diệp.”
Bác sĩ nói làm cho Thẩm Hạ Lan cười lạnh.
“Bảo vệ sự an toàn của tôi? Dùng cách này mời tôi đến đây sao? Lần đầu tiên tôi nghe nói mời người ta đến lại đánh ngất người đó đấy.”
Bác sĩ nghe Thẩm Hạ Lan châm chọc thì không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Hạ Lan cũng không trông cậy lấy được tin tức có ích từ trong miệng của anh ta.
Cô nói với với bác sĩ nói: “Anh vẽ bản đồ chỗ này và chốt bảo vệ cho tôi, tôi bảo đảm sẽ không tổn thương anh, nhưng nếu anh không phối hợp thì tôi sẽ không khách sáo.”
“Được được được, tôi vẽ cho cô.”
Bác sĩ vô cùng phối hợp, anh ta sẽ bản đồ cho Thẩm Hạ Lan, hơn nữa Thẩm Hạ Lan cũng lấy thuốc của anh ta.
“Tôi không muốn liên lụy đến anh nên đắc tội.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì giơ tay đánh ngất bác sĩ.
Thẩm Hạ Lan nhìn chai thuốc nhỏ trong tay thì có chút do dự.
Hậu quả của việc tiêu hao thể lực còn lớn hơn bác sĩ nói, nhưng bác sĩ nói đúng, với sức khỏe của cô thì đừng nói tới thành phố A, sau khi cô đi ra khỏi chỗ này được bao xa cũng là một vấn đề.
Hiện tại cô thật sự hận tình trạng sức khỏe của mình. Cô không muốn làm Lâm Đại Ngọc, vì sao lúc nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên cần cô nhất thì cô lại trở thành dáng vẻ này chứ.
Cô có nên đánh cược một lần hay không?
Đây cũng không phải là một sự lựa chọn.
Thẩm Hạ Lan nhìn chai thuốc nhỏ, cô nhớ tới Diệp Ân Tuấn, nhớ tới Tống Dật Hiên, dường như cô có thể nghĩ đến dáng vẻ Diệp Ân Tuấn đau lòng cho cô thế nào.
Người đàn ông kia luôn nghĩ đến cô đầu tiên.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến chuyện anh chăm sóc cô một tháng sau khi sảy thai thì khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.
Cuộc đời này có một người tri kỷ là đủ rồi.
Hiện tại tri kỷ của cô, chồng của cô xảy ra chuyện ở thành phố A, cho dù cô tan xương nát thịt cũng phải mang bọn họ về.
Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy thì hơi mỉm cười, dứt khoát mở nắp ra uống thuốc.
Thuốc này không có mùi vị gì giống như uống nước, nhưng cơ thể lại hơi nóng lên, dường như có một dòng năng lượng ở trong người dồn lại, sau đó dần dần bốc cháy lên.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người rất khỏe mạnh, cô khôi phục lại trạng thái chưa mắc bệnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ thì nhớ tới lời anh ta nói nên cô mang tất cả thuốc của bác sĩ đi.
Bác sĩ vẽ bản đồ rất rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan phát hiện bản đồ có đánh dấu mấy chỗ thông gió.
Nếu cô có thể giải quyết vệ sĩ đứng ở chỗ thông gió thì có thể từ chỗ thông gió đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nghĩ cách xong thì nhanh chóng bò ra ngoài cửa sổ, dựa theo bản đồ tìm được chỗ thông gió.
Trước chỗ thông gió có bốn vệ sĩ.
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ cường tráng của bọn họ thì có chút sợ hãi, nhưng cô nghĩ đến Diệp Ân Tuấn thì dũng cảm hơn rất nhiều.
Lúc trước cô cũng học được một số kỹ xảo đánh nhau, sau đó Diệp Ân Tuấn cũng đã dạy cô, hiện tại tuy rằng cô đối phó với bốn tên vệ sĩ này có chút khó khăn, nhưng không thể nói không có phần thắng.
Thẩm Hạ Lan khởi động khớp xương, sau đó xông vào từ cửa sổ.
“Ai?”
Vệ sĩ phát hiện tiếng động nên xoay người lại, Thẩm Hạ Lan giơ chân ngược chiều kim đồng hồ đá vệ sĩ kia ra ngoài. Sau đó cô xoay người trên không trung, dùng chân kia đá vào ngực tên vệ sĩ khác.
Hai vệ sĩ khác thấy vậy thì muốn thông báo cho những người khác, Thẩm Hạ Lan híp mắt lại, cầm chậu hoa bên cạnh ném về phía bọn họ.
Động tác của cô rất nhanh, hơn nữa độ chính xác rất cao, hai vệ sĩ còn lại chưa kịp thông báo đã bị bình hoa đập vào trán, cả người có chút choáng váng lùi lại phía sau.
Thẩm Hạ Lan nhân cơ hội này trực tiếp đá bọn họ quỳ xuống mặt đất, cô giơ tay lên đánh vào gáy bọn họ, hai tên vệ sĩ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Hai vệ sĩ khác thấy vậy thì lao đến, Thẩm Hạ Lan không nhanh không chậm chờ đúng thời cơ đánh bại bọn họ.
Bốn vệ sĩ ngất xỉu, Thẩm Hạ Lan không dùng đến năm phút.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, khóe môi hơi cong lên.
Cảm giác khỏe mạnh này thật là tốt.
Nếu sức khỏe của cô không sao thì tốt rồi.
Cô có chút đau lòng, nhưng không có thời gian nghĩ nhiều. Cô tìm xung quanh thì phát hiện đồ đạc của mình được chuẩn bị lúc trước.
Thẩm Hạ Lan có chút vui vẻ, xem ra ông trời cũng giúp cô.
Cô cầm đồ của mình, mở cửa thông gió, sau đó rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài nối thẳng đến gara.
Thẩm Hạ Lan không có chìa khóa xe, cô sử dụng những mẹo nhỏ học được từ Tống Dật Hiên mở xe ra, hơn nữa còn khởi động xe.
Nếu Tống Dật Hiên ở đây thì có lẽ sẽ đắc ý khoe khoang kỹ thuật của mình.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây thì ánh mắt lóe lên.
Thật ra Tống Dật Hiên vẫn rất đáng yêu. Chỉ tiếc thứ anh ta muốn thì Thẩm Hạ Lan không cho anh ta được mà thôi.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, xua tan những cảm xúc không cần thiết đi, sau đó cô lái xe chạy ra ngoài.
Tiếng động cơ xe đã tác động đến những người khác, nhưng lúc bọn họ thấy xe của Tiểu Trương chạy ra thì có chút ngây người, cũng không ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan thừa dịp bọn họ không kịp phản ứng thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi xe rời khỏi biệt thự, Thẩm Hạ Lan mở điện thoại đã lấy được từ bác sĩ ra, mở bản đồ chỉ đường đến thành phố A.
Một lúc lâu sau, Tiểu Trương mới nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan rời khỏi biệt thự.
Anh ta chán nản nhưng không thể làm được gì, anh ta cũng không ngờ được một người phụ nữ ốm yếu lại có năng lực thoát khỏi vòng vây của nhiều người như vậy.
Anh ta nhanh chóng báo chuyện này cho sếp Hoàng, khi ông ta nhận được tin tức thì nói anh ta án binh bất động, không cần quan tâm chuyện của Thẩm Hạ Lan.
Tiểu Trương không hiểu ý của sếp Hoàng nhưng cũng không hỏi tiếp.
Thẩm Hạ Lan lái xe chạy đi nhưng vẫn luôn lo lắng có người đuổi theo phía sau, nhưng cô chạy hơn hai mươi kilomet, phía sau không có tin tức gì thì mới yên tâm.
Xem ra may mắn của cô không tệ lắm.
Thẩm Hạ Lan chạy dọc theo đường Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đã đi qua thì sắc mặt ngày càng khó coi.
Dọc theo con đường này, dấu vết truy đuổi quá rõ ràng.
Trái tim của cô siết chặt lại.
Nếu không phải Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên giỏi võ thì có lẽ cũng không kiên trì được lâu như vậy.
Người có thể làm chuyện này với bọn họ thật sự là Diệp Nam Phương sao?
Vốn sinh ra cùng một gốc, sao nỡ thiêu đốt nhau.
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn không hiểu thù hận của Diệp Nam Phương sâu bao nhiêu, sâu đến mức nào mới có thể coi anh trai sinh đôi của mình là kẻ thù?
Cô khẽ lắc đầu, nhanh chóng đi tới thành phố A.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đến thành phố A mới phát hiện thể lực của mình có chút giảm đi.
Đường đi khoảng hai ba trăm kilomet, nếu không có thuốc này thì có lẽ cô đã sớm suy yếu.
Mặc dù như vậy nhưng cô cũng mệt mỏi không thôi.
Cô nhìn xung quanh, nơi này vô cùng hẻo lánh cũng không quá náo nhiệt. Thẩm Hạ Lan thấy khách sạn Đế Vương cách đó không xa.
Đây là một khách sạn năm sao, trang trí rất tráng lệ xa xỉ, nhưng Thẩm Hạ Lan lại do dự.
Không thể đi vào chỗ này.
Cô nhận được tin tức từ chỗ Dương Tân, bọn họ mất tích ở chỗ này.
Thị trấn này có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng có thể làm cho Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên giỏi võ như vậy chịu thiệt ở đây thì tuyệt đối không thể khinh thường.
Thẩm Hạ Lan do dự một chút, cô đi qua khách sạn Đế Vương đến trước cửa một khách sạn cách đó khoảng rất xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!