CHƯƠNG 553: NGƯỜI ĐẸP TUYỆT SẮC
Lúc Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó với Phương Đình, thì cô ấy đột nhiên kéo tay Thẩm Hạ Lan nói: “Chính là anh ấy!”
Phòng đấu giá bên trên đưa ra một người, dáng vẻ mười phần tuấn tú, nếu như không phải Phương Đình nói sớm, Thẩm Hạ Lan con tưởng đây là một cô gái, một cô gái nghiêng nước nghiêng thành.
“Anh ta là con trai sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Phương Đình vội vàng gật đầu.
“Phải. anh ấy là Lam Thần.”
Mắt Phương Đình không rời khỏi Lam Thần từ lúc đi ra đến giờ.
MC trên đài bắt đầu giới thiệu.
“Mọi người nhìn cho kỹ, người đẹp như này trên thế giới này rất ít, máu của cậu ta màu xanh, cùng màu với tóc, nghe nói máu của cậu ta có thể dùng để làm thuốc. Với lại mọi người mau nhìn tướng mạo này, là vẻ đẹp hiếm thấy.
Lam Thần bị đẩy đi lên, toàn thân không có sức lực, cặp mắt màu xanh đang hung hăng chờ đợi người MC, nhưng ánh mắt ấy vẫn rất mê hoặc.
“Tôi ra giá 15 tỷ.”
Đã có người ra giá khởi đầu.
“Tôi ra giá 16.5 tỷ!”
Người phía dưới bắt đầu điên cuồng nâng giá.
Thẩm Hạ Lan thấy Lam Thần phía dưới, lần đầu tiên cô biết trên thế giới này vẫn còn tồn tại người như này. Không cần kể đến việc anh ta có đẹp hay không, chỉ cần là máu màu xanh đã chưa bao giờ nghe qua rồi.
“Máu của anh ta màu xanh thật sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Phương Đình.
Phương Đình rơm rớm nước mắt, cắn môi dưới nói: “Đúng vậy. Số anh ấy rất khổ. Ngay từ trong bụng mẹ đã bị đưa đến phòng thí nghiệm. Mẹ của anh ấy vì thí nghiệm này mà chết, anh ấy nhờ mổ ngay sau đó nên mới sống sót, nhưng máu bẩm sinh lại có màu xanh. Ba tôi bảo đó là biến đổi gen gì đó, tôi cũng không hiểu. Bọn họ nói máu của Lam Thần có thể dùng làm thuốc. Nhưng từ bé đến lớn, anh ấy phải lớn lên trong ánh mắt dị thường của người khác. Tôi muốn đưa anh ấy đi, ai ngờ lại bị những người này bắt lại.”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Lam Thần.
Màu da anh ta hơi đáng sợ, hệt như là tuyết vậy.
Nếu là người bình thường, thì sẽ không bao giờ có loại màu da này
Tên MC lột quần áo của Lam Thần ra, da thịt đều trắng nõn, mạch máu màu xanh có thể thấy rõ.
Phía dưới lại có tiếng ra giá cao hơn.
“Cầu xin cô, Cát Mạn, chỉ cần cô giúp tôi dành được anh ấy, tôi có thể vì cô làm bất cứ điều gì.”
Phương Đình khóc lóc thê thảm.
Thẩm Hạ Lan nhỉ giọng nói: “Giá của anh ta cứ thế tăng lên, cô phải biết, cái giá tiền này nhất định nằm ngoài dự đoán của chúng ta.”
“Cầu xin cô đó! Cầu xin cô.”
Phương Đình nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, ánh mắt chờ đợi kia khiến Thẩm Hạ Lan hơi khó chịu.
Sợ rằng Thẩm Hạ Lan không ra tay, Phương Đình cắn răng nói: “Lam Thần còn có một năng lực, anh ấy có cái mũi rất nhạy bén. Chỉ cần một chút mùi trên người chồng cô, chắc chắn anh ấy sẽ giúp tìm ra chồng cô.”
“Cô nói anh ta là người hay là chó vậy hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Phương Đình nói hơi quá sự thật.
“Thật mà, tôi không lừa cô đâu.”
Phương Đình vội vàng nói.
Thẩm hạ Lan thấy cô như thế, khẻ thở dài một tiếng nói: “Tôi không có bao nhiêu tiền, trước mắt cũng chỉ có tiền của chồng tôi, tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô phải hứa với tôi rằng anh ta có thể giúp tôi tìm chồng của mình.”
“Nhất định rồi!”
Phương Đình liền vội vàng gật đầu.
Chuyện đến nước này, Thẩm Hạ Lan cũng xem như Phương Đình có hoàn cảnh giống mình, không thể không giúp được.
Giá luôn lại tăng lên, Thẩm Hạ Lan cũng không mở miệng, lúc ra giá 30 tỷ, người xung quanh đã không có ai theo.
Nhìn Lam Thần sắp bị người ta lấy đi, Thẩm Hạ Lan từ từ ấn chuông đấu giá.
“Tôi ra 30 tỷ 300 nghìn.”
Lời vừa nói ra, khiến người kêu giá sắp tức chết.
“Tôi ra thêm 300 nghìn.”
“Vậy tôi ra thêm 30 triệu.”
Thẩm Hạ Lan tiếp tục ra giá.
Đối phương rất muốn nhìn mặt Thẩm Hạ Lan, nhưng vì ánh sáng và thiết kế phòng, cũng không ai nhìn thấy được Thẩm Hạ Lan.
“Tôi thêm 300 triệu.”
“Thêm 3 tỷ.”
Thứ mà Thẩm Hạ Lan đưa ra giống như không phải là tiền vậy.
Cuối cùng đối phương cũng không theo nữa.
Thẩm Hạ Lan lấy 33 tỷ để mua Lam Thần.
Vẻ mặt của Phương Đình thay đổi khi ra đến giá đó, Thẩm Hạ Lan liền nhìn ra, cô không có nhiều tiền như vậy, nhưng chuyện đã đến nước này, cô không thể không xuống lấy.
Lam Thần được đưa tới cửa phòng của Thẩm Hạ Lan.
“Vị nữ khách này, mời trả tiền, số tiền hai bên đã thoả thuận xong. Cô chỉ cần đưa khoản tiền đó thì tên người đẹp này sẽ thuộc về cô.”
Lam Thần dùng hết sức dãy dụa, nhưng toàn thân lại bất lực, chỉ có thể hung hăng nhìn mc, ánh mắt hận thù giống như bị chém cả ngàn vạn lần
Tên MC đã sớm nhìn quen ánh mắt như vậy nên không có chút phản ứng nào.
Thẩm Hạ Lan đeo mặt nạ, cầm điện thoại đi ra, quét mã QR trực tiếp luôn.
Tiền là của tài khoản cá nhân của Diệp Ân Tuấn.
Sau khi xong mọi thứ, tên chủ kia đưa sợi dây cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Nữ khách, trên người hắn đã bị tiêm thuốc, trong vòng mười hai tiếng toàn thân đều bất lực. Đây là thuốc giải, đến lúc đó cô chỉ cần tiêm cho hắn một mũi là giải được. Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cô, món hàng này ra ngoài là tôi không chịu trách nhiệm an toàn đâu, đến lúc cô không thấy nó, để nó trốn thoát, chỗ này của chúng tôi sẽ không nhận đâu đấy.”
“Nói thẳng ra là nếu đã ra ngoài thì sẽ không quản đúng không? Vậy tôi làm sao biết được mấy người tiêm cho anh ta có phải thuốc tê hay không? Nói không chừng là thuốc độc ấy chứ? Nhỡ vừa ra ngoài, mỹ nam này bị chết, vậy chẳng phải là tôi thua lớn sao?”
Thẩm Hạ Lan nói một cách khinh thường, cực kì giống một người háo sắc.
Tên chủ cười nói: “Không đâu, chúng tôi sẽ cấp giấy chứng nhận sức khoẻ. Nếu như cô chưa yên tâm, chúng tôi sẽ cho người đến tận đó để kiểm tra sức khỏe cho hắn.”
“Thôi được rồi, nơi này toàn là người của mấy ông, mấy người nói gì thì chính là thế. Tốt nhất là tôi giữ lại để kiểm tra một chút.”
“Vậy nữ khách nhớ cất kĩ món hàng của mình.”
Lời của tên chủ khiến vẻ mặt Lam Thần hết sức khó chịu.
Làm gì có ai thích việc bị xem như món hàng để người ta mua bán chứ.
Lam Thần có hơi ghét bỏ Thẩm Hạ Lan, những thân không nơi nương tựa, chỉ có thể bị kéo vào.
“Tôi cho cô biết, cô có bỏ ra hơn 30 tỷ, tôi cũng không ở lại với cô.”
Lam Thần vừa mở miệng, âm thanh như tiếng ngọc rơi trên mâm sứ, trong trẻo động lòng người.
Nếu như long Thẩm Hạ Lan không phải đã có người , chỉ sợ cũng cảm thấy hơi hứng thú.
Anh ta rất đẹp!
Có lẽ dùng từ đẹp để miêu tả một người đàn ông có lẽ không phù hợp lắm, nhưng ngoài chữ này, Thẩm Hạ Lan cảm thấy không còn bất kì từ nào để miêu tả anh ta.
“Tốt nhất là anh nên rút lại lời nói, nếu không tôi sẽ không đưa anh cho cô ấy đâu.”
Thẩm Hạ Lan từ từ mở miệng.
Lam Thần phát hiện ánh mắt Thẩm Hạ Lan không giống những người khác, ngược lại, rất bình thản, không khỏi ngây một lúc.
Từ nhỏ anh ta đã nhìn quá nhiều ánh mắt, Thẩm Hạ Lan có hứng thú với anh ta hay không, nhìn một chút là biết liền.
Nhưng nếu như không thích thì tại sao lại mua anh ta?
“Cô muốn đưa tôi cho ai?”
“Lam Thần!”
Tiếng Lam Thần vừa dứt, Phương Đình đã chui ra ôm lấy anh ta.
“Cuối cùng em cũng tìm được anh, em muốn đưa anh theo. Lam Thần.”
Phương Đình khóc oà lên.
Lam Thần hơi bất ngờ, toàn thân đều cứng đờ. Anh ta không dám tin người trước mắt là Phương Đình, hỏi lí nhí: “Đình, sao em lại ở chỗ này?”
“Em đến để cứu anh mà, ba em không cho em tìm anh nên vất vả lắm mới biết anh ở chỗ này, lần này anh sẽ tự do, sẽ không còn ai đến bắt anh nữa, ngay cả ba em cũng không thể.”
Phương Đình nhìn Lam Thần từ trên xuống dưới.
Thẩm Hạ Lan đứng bên cạnh nhìn hai người liền không khỏi nhớ tới Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn của cô ở đâu chứ?
“Được rồi, đây cũng không phải nơi để hai người thể hiện tình cảm. Đây là thuốc giải, mau tranh thủ cho anh ta uống đi, bộ dạng yếu đuối này, chúng ta cũng không thể mang theo được.”
Thẩm Hạ Lan đưa thuốc giải tên mc đưa ném cho Phương Đình.
Lúc này Lam Thần mới nghi ngờ Thẩm Hạ Lan, sau đó quay ra nhìn Phương Đình, hỏi: “Cô ấy đồng ý với cô điều kiện gì? Cô sao có thể tiêu một số tiền lớn để mua tôi chứ? Đình không có tiền mà.”
“Lam Thần!”
Sau khi Phương Đình bị vạch trần thì cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn Thẩm Hạ Lan.
Cô quả thực không có tiền, cũng không thể dùng tiền của ba cô ấy.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, lắc đầu nói: “Tôi biết thừa là cô không có tiền, trước đố tôi cũng biết. Sở dĩ mua anh là vì cô ấy nói với tôi, anh có thể giúp tôi tìm chồng của mình. Cho nên dù có mất bao nhiêu tiền, tôi cũng không tính toán. Giữa tiền với chồng tôi, thì tiền không đáng nhắc tới.”
Vẻ mặt Phương Đình càng đỏ
“Cô Cát, xin lỗi cô.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời vô dụng, tôi cần tìm chồng của mình, Phương Đình nói anh có cái mũi đặc biệt nhạy bén, có thể tìm được chủ nhân thông qua đồ vật, là thật sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Thần, hơi mong chờ hỏi.
Lam thần nhìn Phương Đình, Phương Đình thè lưỡi.
“Em, lại nói bậy bạ.”
Lam Thần than nhẹ, xin lỗi Thẩm Hạ Lan: “Xin lỗi cô, em Đình là lợi dụng cô. Dù thế nào thì, là cô mua tôi, tôi chính là người của cô. Cô muốn tôi làm gì tôi sẽ làm đó, bao giờ trả xong tiền cho cô mới thôi. Chuyện này không liên quan gì đến Đình, cô có thể để em ấy đi trước không?”
“Em không đi! Em muốn ở cùng anh, Lam Thần!”
Phương Đình nắm chặt tay Lam Thần.
Lam Thần nhìn cô trìu mến: “Đừng làm loạn nữa, chỗ này không phải nơi tốt đẹp gì, em là con gái còn trẻ không nên tới đây. Hơn nữa nếu để ba em biết em đi tìm anh, ông ấy sẽ rất tức giận. Ngoan, nghe lời anh, bây giờ anh không sao hết. Chờ lúc anh tự do trở lại, anh sẽ đi tìm em.”
“Em không muốn đâu.”
Phương Đình nói gì cũng không đồng ý.
Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh này thì hoàn toàn hiểu rõ, là bản thân quá ngốc, thế mà lại tin rằng có người sẽ tìm được người khác thông qua khứu giác cơ chứ. Bây giờ nói không thất vọng thì đó là giả, nhưng cô cũng muốn bắt đầu đi tìm người.
“Được, hai người muốn thế nào tôi cũng kệ, nếu anh không có bản năng này, vậy tôi sẽ đi tìm chồng đã. Phương Đình, nhớ kỹ lời cô đã đồng ý với tôi, cô phải thay thế cho tôi ở đây đến tận lúc hội đấu giá kết thúc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!