Lọc Truyện

Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 585: TÔI KHÔNG CẦN CHÁU PHỤC VỤ

Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Hồng, nhìn về cô bé chỉ bảy tám tuổi cô có chút không tin hỏi: “Nói cho cô biết đây không phải thật?” Diệp Hồng cũng không dám nhìn thẳng mắt của cô, trực tiếp quay đầu đi.

Diệp Nam Phương cười nói: “Cô thật là ngốc, Cô biết bọn họ vì sao lại mang họ Diệp không? Đó là bởi vì tôi đặt cho bọn họ. Nếu như không phải tôi cứu, bọn họ đã sớm chết rồi, mạng của những đứa trẻ này đều là do tôi cứu về, tôi nói thế nào tự nhiên sẽ là thế đó.”

“Anh quả thực là súc sinh!”

Thẩm Hạ Lan tức giận chửi ầm lên. Diệp Nam Phương lại cười lên ha hả. “Tôi là súc sinh? Cô là không thấy được Diệp Ân Tuấn trên thương trường là như thế nào đâu trong vòng một đêm để một gia đình phá sản? Cô càng không trông thấy anh trên thương trường là thế nào bức người ta chết? Làm sao những việc anh ta làm là rất tốt, còn tôi làm chính là súc sinh?”.

“Không giống nhau! Ân Tuấn mặc kệ làm cái gì đều có lương tâm của mình cùng ranh giới cuối cùng, nhưng anh thì sao? Anh đem tất cả những người có thể lợi dụng đều lợi dụng. Nói như vậy Vương Phi Phi cũng là người của anh?”

Thẩm Hạ Lan nhớ tới Diệp Hồng từng căm hận đối với Vương Phi Phi.

Việc chân thực như vậy không phải việc mà một đứa trẻ bảy tám tuổi có thể giả vờ.

Diệp Nam Phương lắc đầu nói: “Cũng không phải, tôi chỉ bất ngờ biết cô ta là nhân tình của Tống Dật Hiên, đồng thời tham lam muốn làm vợ. Diệp Hồng nói tìm cô, cô ta cái gì cũng không biết, tự nhiên sẽ không muốn để cho cô biết Tổng Dật Hiên ở đây, cho nên tất nhiên sẽ diệt trừ Diệp Hồng.

Tôi chỉ lợi dụng tâm tư đố kị của con người thôi.”

“Anh thật là đáng sợ!” Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Nam Phương cảm thấy giống như được ca ngợi.

“Tạ ơn khích lệ. Được rồi, hiện tại chuyện cô nên biết cũng đều biết, đoán chừng hiện tại Diệp Ân Tuấn đang đi khắp nơi tìm cô. Có cô trong tay, tôi không sợ anh ta không thả tôi ra. Hiện tại bắt đầu để Diệp Hồng chăm sóc sinh hoạt thường ngày của cô, cô yên tâm đi, cô bé mặc dù nhỏ, nhưng có thể làm ra sự tình không nhỏ, cô có dặn dò gì giao cứ giao cho cô bé. Nhưng là đừng nghĩ cô bé sẽ giúp cô đi mật báo, không có khả năng đó đâu.”

Diệp Nam Phương nói xong đứng dậy muốn đi.

“Đợi đã, Diệp Thanh có phải là cũng là anh sắp đặt vào nhà Tô Nam ?”

Diệp Nam Phương dừng một chút, nói: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể để cho Tô Nam nhận nuôi Diệp Thanh, là phúc của Diệp Thanh.”

“Tốt hơn hết không phải chú ý của anh, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh! Coi như Ân Tuấn bỏ qua cho anh, tôi cũng sẽ không bỏ qua ”

Thẩm Hạ Lan tự nhiên đã biết Diệp Thanh đối Bạch Tử Đồng và Tô Nam biểu thị cho điều gì, nếu quả như thật để bọn họ biết, đây hết thảy đều là một âm mưu đã lên kế hoạch tư lâu, có lẽ Bạch Tử Đồng sẽ không chịu nổi.

Diệp Nam Phương nhìn Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Cô vẫn nên lo cho chính mình trước đi.” Nói xong, hắn ta nhấc chân đi ra ngoài.

Căn phòng bên trong chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Hồng, Diệp Hồng có chút khẩn trương. Thẩm Hạ Lan nhìn đứa bé trước mắt này, nghĩ đến lòng tốt của mình bị lợi dụng, không khỏi có chút tức giận, chỉ là không có nói ra. “Cháu ra ngoài đi, tôi không cần cháu hầu hạ.” Lời của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Hồng khựng lại nhưng không có ra ngoài, cô bé lấy giấy bút viết: “Cháu không thể đi ra ngoài, cháu ở đây chăm sóc cô “

“Cô không cần cháu!”

“Đây là nhiệm vụ của cháu.”

Diệp Hồng câu nói nói ra khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.

Cô thật không muốn quan tâm, thậm chí nghĩ cứ như vậy đem cô bé ném ra ngoài, cho dù là ai bị người khác lợi dụng lòng tốt cũng sẽ không vui vẻ, nhưng cô bé lại là đứa trẻ, khiến Thẩm Hạ Lan nhớ tới Nghề Nghệ và Minh Triết, có chút không ra tay được. “Cháu đi sang bên kia đi, đừng để cô nhìn thấy cháu.”

Cô vẫn còn tức giận.

Diệp Hồng cũng không nói gì, yên lặng đi đến bên tường đứng thẳng, cảm giác kia thật giống như ai phạt cô bé đứng. Thẩm Hạ Lan thật sự bị làm tức chết, trêu tức cô sao thật sự không nhẫn tâm quan tâm cô bé.

“Cô rất tức giận, Diệp Nam Phương đối với cháu như vậy, cháu làm sao còn đối với hắn nghe lời như vậy ? Hắn bảo cháu đi chết, cháu liền đi chết ? Cháu có ngốc không?”

Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ tới dáng vẻ thoi thóp lúc trước của Diệp Hồng trong lòng không khỏi nhói đau một cái.

Diệp Hồng cắn môi dưới, trầm tư một chút viết: “Mạng của cháu là ông ấy cho”

“Chết tiệt! Hắn không phải ba mẹ cháu, không cho cháu sinh mệnh, mệnh của cháu là do ba mẹ cháu cho, không phải hắn. Coi như hắn thu dưỡng cháu cùng em gái cháu, nhưng là cũng không thể tùy ý để hắn quyết định sống chết. Diệp Hồng, cháu nên tự mình nắm giữ sinh mạng của mình, biết không?” Thẩm Hạ Lan trực tiếp không nhịn được nói tục. Diệp Hồng nhìn Thẩm Hạ Lan, viết: “Mặc kệ cô nói cái gì, chú Diệp bảo cháu làm thế nào cháu liền làm như thế đó, dù là muốn cái mạng này của cháu cũng được.”

“Cháu…”

Thẩm Hạ Lan quả thực bị đánh bại.

Tại sao có thể có cổ hủ như thế ?Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn dự định có thể thuyết phục Diệp Hồng, để cô bé gửi cho Diệp Ân Tuấn tin tức, hiện tại xem ra việc này căn bản không thể nào.

Làm sao bây giờ? Diệp Ân Tuấn trở về không thấy cô khẳng định sẽ tức giận. Cũng không biết Diệp Nam Phương muốn Diệp Ân Tuấn làm cái gì, bây giờ nên làm cái gì đây? Thẩm Hạ Lan một đầu đầy sốt ruột, nhưng lại thân bất do kỷ.

Bất tri bất giác, cô liền ngủ quên.

Diệp Hồng nhìn cô ngủ, lúc này mới sang nhìn trộm cô, sau đó gõ ba cái vào cửa phòng .

Diệp Nam Phương mở cửa đi tới, nhìn dáng vẻ ngủ say của Thẩm Hạ Lan, hắn thấp giọng nói: “Đem tất cả vết tích của Thẩm Hạ Lan cùng chú lưu lại dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đi đi. Chờ sự việc kết thúc, chú sẽ đi đón cháu trở về gặp Diệp Thanh.”

Diệp Hồng ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu viết: “Cháu không muốn quay về! Cháu muốn cùng chú Diệp ở cùng một chỗ!”

“Cô bé ngốc về sau đường này chỉ có thể mình chú đi, cháu ở bên cạnh chú không tiện. Ngoan, nghe lời, trở về chờ chú, chú đã sắp xếp tốt người đưa cháu về Vân Nam. Diệp Ân Tuấn không biết cháu cùng chú có quan hệ, cho nên sẽ không có làm hại cháu. Sau khi trở về trồng chừng nhà chờ chú đem chuyện bên này xử lý xong xuôi, chú liền trở về đón cháu.”

Diệp Nam Phương nhẹ nhàng sờ lên đầu Diệp Hồng đáy mắt đều là sự dịu dàng. Đây không giống Diệp Nam Phương, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan đã ngủ thiếp đi, cũng không nhìn thấy một màn này.

Diệp Hồng vẫn lắc đầu, cô bé chăm chú bắt lấy tay Diệp Nam Phương khóe mắt rưng rưng, thần sắc đau thương.

Diệp Hồng cắn môi dưới, trầm tư một chút viết: “Mạng của cháu là ông ấy cho”

“Chết tiệt! Hắn không phải ba mẹ cháu, không cho cháu sinh mệnh, mệnh của cháu là do ba mẹ cháu cho, không phải hắn. Coi như hắn thu dưỡng cháu cùng em gái cháu, nhưng là cũng không thể tùy ý để hắn quyết định sống chết. Diệp Hồng, cháu nên tự mình nắm giữ sinh mạng của mình, biết không?” Thẩm Hạ Lan trực tiếp không nhịn được nói tục. Diệp Hồng nhìn Thẩm Hạ Lan, viết: “Mặc kệ cô nói cái gì, chú Diệp bảo cháu làm thế nào cháu liền làm như thế đó, dù là muốn cái mạng này của cháu cũng được.”

“Cháu…”

Thẩm Hạ Lan quả thực bị đánh bại.

Tại sao có thể có cổ hủ như thế ?Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn dự định có thể thuyết phục Diệp Hồng, để cô bé gửi cho Diệp Ân Tuấn tin tức, hiện tại xem ra việc này căn bản không thể nào.

Làm sao bây giờ? Diệp Ân Tuấn trở về không thấy cô khẳng định sẽ tức giận. Cũng không biết Diệp Nam Phương muốn Diệp Ân Tuấn làm cái gì, bây giờ nên làm cái gì đây? Thẩm Hạ Lan một đầu đầy sốt ruột, nhưng lại thân bất do kỷ.

Bất tri bất giác, cô liền ngủ quên.

Diệp Hồng nhìn cô ngủ, lúc này mới sang nhìn trộm cô, sau đó gõ ba cái vào cửa phòng .

Diệp Nam Phương mở cửa đi tới, nhìn dáng vẻ ngủ say của Thẩm Hạ Lan, hắn thấp giọng nói: “Đem tất cả vết tích của Thẩm Hạ Lan cùng chú lưu lại dọn dẹp sạch sẽ, sau đó đi đi. Chờ sự việc kết thúc, chú sẽ đi đón cháu trở về gặp Diệp Thanh.”

Diệp Hồng ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu viết: “Cháu không muốn quay về! Cháu muốn cùng chú Diệp ở cùng một chỗ!”

“Cô bé ngốc về sau đường này chỉ có thể mình chú đi, cháu ở bên cạnh chú không tiện. Ngoan, nghe lời, trở về chờ chú, chú đã sắp xếp tốt người đưa cháu về Vân Nam. Diệp Ân Tuấn không biết cháu cùng chú có quan hệ, cho nên sẽ không có làm hại cháu. Sau khi trở về trồng chừng nhà chờ chú đem chuyện bên này xử lý xong xuôi, chú liền trở về đón cháu.”

Diệp Nam Phương nhẹ nhàng sờ lên đầu Diệp Hồng đáy mắt đều là sự dịu dàng. Đây không giống Diệp Nam Phương, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan đã ngủ thiếp đi, cũng không nhìn thấy một màn này.

Diệp Hồng vẫn lắc đầu, cô bé chăm chú bắt lấy tay Diệp Nam Phương khóe mắt rưng rưng, thần sắc đau thương.

“Nghe lời. Hồng Hồng cháu phải biết, chú muốn làm gì. Cháu ở lại nơi này thật không thích hợp. Chú nhiều nhất chỉ có thể đồng ý sẽ trở về đón cháu. Thật đấy.”

Diệp Hồng nghe được Diệp Nam Phương nói như vậy, lúc này mới chỉ chỉ Thẩm Hạ Lan ý tứ chính là Thẩm Hạ Lan cần cô bé chăm sóc.

Diệp Nam Phương lắc đầu nói: “Không cần. Trạng thái của cô ta cháu tự nhìn xem, không có vấn đề gì lớn. Huống hồ Diệp Ân Tuấn rất nhanh liền sẽ tìm đến, cô ta không có việc gì đâu.”

Nghe được Diệp Nam Phương nói như vậy, Diệp Hồng lúc này mới buông lỏng tay. Cô bé nhìn Thẩm Hạ Lan hướng phía Thẩm Hạ Lan khom người chào thật sâu, sau đó có chút lưu luyến nhìn Diệp Nam Phương. Diệp Nam Phương giống như hiểu rõ ý của cô bé, cười nói: “Yên tâm đi, chú sẽ mua cho cháu món cháu thích ăn nhất bánh bao hấp về.”

“Chú cẩn thận một chút.” Diệp Hồng kéo cánh tay của hắn, trong lòng bàn tay của hắn viết. “Được, chú đồng ý với cháu.” Diệp Nam phương trước mặt Diệp Hồng quả thực tựa như biến thành người khác.

Diệp Hồng rốt cục cũng không rời đi.

Diệp Nam Phương để cho người trong đêm đưa cô bé ra khỏi Hải Thành.

Trở lại khách sạn Diệp Nam Phương liền mang theo Thẩm Hạ Lan cùng nhau rời đi. Diệp Ân Tuấn khi biết Thẩm Hạ Lan không còn ở nhà đã là một giờ sau. Từ bệnh viện trở về, trong nhà không có bất kỳ ai, Diệp Nam Ân Tuấn trong lòng liền bất an. “Hạ Lan, Minh Triết?!” Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gọi vài tiếng, thế nhưng không có người đáp lại. Trong lòng anh lo lắng ngay lập tức chạy về phía phòng ngủ, trong phòng ngủ trống không.

Cửa sổ sát đất mở ra, mặt trên còn có mấy dấu chân, xem xét cũng không phải là của Thẩm Hạ Lan

“Minh Triết!”

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới phòng của Thẩm Minh Triết, phát hiện Thẩm Minh Triết tựa vào mặt bàn đang ngủ say, mà trước mắt cậu bé máy tính còn đang bật, hiển nhiên Thẩm Minh Triết ngủ quên.

Anh phát hiện trên bệ cửa sổ phòng Thẩm Minh Triết đốt nhang muỗi, chỉ là nhang muỗi này hương vị lại không đúng lắm. Diệp Ân Tuấn mắt đột nhiên híp lại. Anh nhanh chóng đi vào phòng quan sát, người giám sát đã bị người khác nhốt lại, bảo vệ đều đang ngủ gục.

Có thể thấy rõ ngoại trừ người trong nhà họ Diệp thì còn có thể là ai? Diệp Ân Tuấn ngay lập tức liền nghĩ đến Diệp Nam Phương.

Có thể vào lúc anh rời đi căn chỉnh khống chế chuẩn thời gian, trừ phi là có người phối hợp. Diệp Ân Tuấn nhớ tới Bà Diệp đột nhiên phát bệnh, đôi trong mắt kia không tự chủ lạnh lẽo. Là Bà Diệp! Là bà ấy cùng Diệp Nam Phương kết hợp? Bọn họ tại sao muốn mang Thẩm Hạ Lan đi? Bà Diệp không phải rất thích Thẩm Hạ Lan sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Bà ấy biết rất rõ ràng người kia không phải Diệp Nam Phương thật, vì cái gì còn muốn bảo vệ như thế?

Thậm chí không tiếc cùng anh đối địch?

Diệp Ân Tuấn nghĩ mãi mà không ra. Anh nắm chặt nắm đấm, hận không thể hiện tại tìm đánh cho một trận.

Thật vất vả mới đem Thẩm Hạ Lan từ bên bờ sinh tử cứu về, bản thân muốn đưa cho Thẩm Hạ Lan cuộc sống tốt nhất, bảo vệ tốt nhất, không nghĩ tới anh vẫn để Thẩm Hạ Lan ngay dưới mí mắt của mình bị người ta mang đi.

Mà mang cô đi thế mà còn là người mình bình thường tôn kính nhất, mẹ của anh.

Diệp Ân Tuấn lúc này trong lòng không nói ra được thống khổ. Anh hít sâu một hơi, cũng không để cho Thẩm Minh Triết tỉnh lại, sợ đứa bé này áy náy.

Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Minh Triết đặt lên giường, đắp chăn sau đó mới ra khỏi phòng.

Anh gọi điện thoại cho Tổng Đình, “Lục soát bệnh viện cho tôi, tất cả sinh hoạt hàng ngày của bà chủ cho dù là bất kỳ một liên hệ nào cùng bên ngoài, điều tra cho tôi.” Thanh âm Diệp Ân Tuấn rét run, Tổng Đình cho dù là cách điện thoại, cũng có thể cảm giác được sát khí của anh.

“Sếp Diệp, xảy ra chuyện gì?”.

“Không thấy Hạ Lan, bị Nam Phương bắt đi rồi. Thông báo tới tất cả mọi người, chú ý tất cả giao lộ, chỉ cần thấy được Diệp Nam Phương, trực tiếp ngăn lại cho tôi , không màn bất kỳ thủ đoạn nào!” Anh cắn răng nghiến lợi nói.

Nếu như có thể, anh hận không thể đem Diệp Nam Phương xé thành trăm mảnh.

Hắn ta tốt nhất đừng để cho anh tìm được. Diệp Ân Tuấn toàn thân phát run. Khi Diệp Ân Tuấn ra lệnh từ ngoài vào trong Hải Thành không tới một tiếng đều bị giới nghiêm khắp nơi tràn ngập không khí khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT