Ngày hôm sau qua cơn mưa trời lại sáng, sân Cẩm Tú viện những đoá mẫu đơn dáng dấp yểu điệu, trên cánh hoa còn đọng lại giọt sương nhỏ, tất cả đều nở rộ, lộ ra nhụy hoa màu vàng nhạt. Những cánh hoa mẫu đơn quý phái kiêu sa nối đuôi nhau, rực rỡ, thật sự là ngọc tiếu châu hương, cẩm tú thành đôi.
Tiểu cô nương ăn mặc trắng trẻo mũm mĩm, cầm nước tưới hoa, gò má hồng hào xinh đẹp, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ vừa mới bệnh dậy đêm qua.
Tưới hoa xong, Giang Diệu đi qua cùng đại gia đình dùng đồ ăn sáng.
Vừa vào nhà, liền nghe được tiếng cười sảng khoái của tam ca mình. Giang Diệu bước tới kêu một tiếng tam ca, nàng thấy đuôi lông mày Tam ca đều ẩn chứa nét cười vui vẻ, rạng rỡ, giống như ngày mai y sẽ là tân lang. Không phải chỉ mới định thân thôi sao, đại ca nàng tháng sau sẽ thành thân, cũng không thấy y vui vẻ đến thế.
Giang Thừa Ngạn quan tâm hỏi thăm nàng một phen. Giang Diệu cười nhẹ mà nói: “Tam ca huynh nhìn xem, muội không phải rất khỏe mạnh sao, ngủ một giấc thì không sao nữa.” Đối với đôi mắt của cha mẹ và hai vị ca ca còn lại, Giang Diệu lần lượt bước qua chào mọi người.
Người một nhà dùng xong bữa sáng, Giang Chính Mậu phải đến Lại bộ làm nhiệm vụ, ba huynh đệ đi Tung Sơn thư viện đọc sách, chỉ còn lại hai người Kiều Thị và Giang Diệu.
Chỉ là mấy ngày nay Kiều Thị cũng bận rộn lo lắng cho việc thành thân của trưởng tử, cả ngày chuyện rườm rà một đống lớn, nên mới không chăm sóc khuê nữ tỉ mỉ chu đáo như ngày thường. Hôm qua khuê nữ đột nhiên sinh bệnh, làm trong lòng Kiều Thị đều run rẩy, may mà khuê nữ lập tức đỡ hơn, Kiều Thị mới để nỗi lòng lo lắng này xuống.
Vốn dĩ hôm nay Giang Diệu nên ở trên giường nhỏ dưỡng bệnh mới phải, đương nhiên thông báo Tạ tiên sinh khỏi đến dạy học, bây giờ khoẻ nhanh hơn dự tính, tất nhiên Giang Diệu rất rảnh rỗi. Nhưng tối hôm qua nàng vừa mới gặp Lục Lưu, nên hôm nay không muốn ra ngoài, chỉ đi theo bên cạnh Kiều Thị, giúp đỡ bà mấy chuyện như xử lý sổ sách, cũng coi như học thêm một chút. Đừng thấy Giang Diệu tuổi còn nhỏ, kiếp trước cũng không có kinh nghiệm chủ trì việc bếp núc, nhưng nàng thông minh hơn một chút so với người bên ngoài, trước giờ đối với mấy con số luôn luôn mẫn cảm, có thể giúp Kiều Thị giải quyết vài sổ sách, làm Kiều Thị bớt đi không ít thời gian.
Chỉ là Kiều Thị lo lắng thân thể khuê nữ, nên nói: “Được rồi, không cần gấp gáp. Sổ sách này chờ con đính hôn xong mẫu thân sẽ dạy con, hiện tại con trở về nghỉ ngơi thật tốt, nếu như không có việc gì làm, thì luyện thêm một chút việc thêu thùa là được.”
Các cô nương khuê các ở Đại Lương, việc thêu thùa là một môn học vấn quan trọng nhất, không quan tâm là thế gia sang quý, hay là người nghèo, nếu cô nương gia không làm được mấy việc thêu thùa, thì ắt sẽ bị người khác cười nhạo. Bản thân Kiều Thị chính là người như thế, việc thêu thùa không khác gì con gà mờ, may mà phu quân bà không cười chê, chỉ là sau đó Kiều Thị vẫn chăm chỉ bù đắp một phen, cần cù bù thông minh, mấy năm qua, tự nhiên luyện đến trình độ trên mức trung bình. Vì mình bị thất bại ở việc thêu thùa này, cho nên Kiều Thị từ nhỏ liền mời một tiên sinh giỏi việc may vá đến dạy cho khuê nữ.
Giang Diệu bĩu môi, thầm nghĩ nàng không phải giúp bà giải quyết khó khăn sao? Có điều tâm tình nàng đang tốt, cũng ngoan ngoan đáp lại, trở về phòng ngủ của mình đi làm việc nữ công gia chánh.
•
Trấn Quốc Công phủ chuẩn bị cho con trưởng đích tôn cưới vợ, mà Bình Tân Hầu phủ bên kia, cũng khua chuông gõ trống an bài chuyện Hoắc Tuyền xuất giá. Vì Hoắc Tuyền vào cung chính là Quốc mẫu của Đại Lương, trong cung từ sớm đã phái ma ma tới dạy dỗ, cả ngày chỉ dạy Hoắc Tuyền học tập lễ nghi. Hoắc Tuyền vốn xuất thân từ Hầu phủ, thuở nhỏ đã được giáo dưỡng những thứ tốt đẹp, mà sớm trước đã định hôn sự này, có chút quy củ đó, Hoắc Tuyền đã sớm thuộc nằm lòng.
Nhưng ngày thành thân càng lúc càng gần, vốn dĩ Hoắc Tuyền đã yên tâm, cũng không nhịn được căng thẳng hẳn đi.
Ngày hôm đó rảnh rỗi, Hoắc Tuyền liền đưa thiệp mời đến Trấn Quốc Công phủ và Trần phủ.
Lúc Giang Diệu được mời đến đây thì Trần Ngưng Chỉ của Trần phủ đã đến, hai tiểu cô nương đang ở trong phòng nói chuyện.
Thời điểm Giang Diệu bước qua, đã thấy hai má phấn nộn của Trần Ngưng Chỉ nhiễm ý cười, đúng là làm cho nàng thật hiếu kỳ: “Tuyền tỷ tỷ và Trần tỷ tỷ đang nói gì đấy?” Kỳ thực không nói nàng cũng biết, có thể làm cho cô nương Trần Ngưng Chỉ hoạt bát thẳng thắn như vậy đỏ mặt, phần lớn chính là chuyện đại sự cả đời của cô nương gia.
Quả thực là như thế, Trần Ngưng Chỉ nắm khăn trong tay, gương mặt toàn áng mây đỏ nói: “Viễn biểu ca nói với ta, mấy ngày nữa sẽ tới cửa cầu thân ...”
Biểu ca trong miệng Trần Ngưng Chỉ chính là thanh mai trúc mã Thái Thanh Viễn của nàng ấy. Trần Ngưng Chỉ từ nhỏ đã thích theo đuôi vị biểu ca này.
Giang Diệu vừa nghe xong, lập tức vui vẻ nói: “Đây chính là chuyện tốt đó nha.”
Trần Ngưng Chỉ gật đầu, lập tức tràn đầy lo lắng, lầm bầm nói: “Nhưng ta sợ mẫu thân ta không đồng ý.”
Trong mắt Thái thị - mẫu thân của Trần Ngưng Chỉ chỉ có danh lợi, cảm thấy khuê nữ của mình như hoa như ngọc, nên thành thân với thế gia con dòng chính thất mới phải. Thái thị vốn muốn gả cao, nhưng phu quân Trần Ngũ lại là người tầm thường vô vi, con đường tương lai không tốt lắm, tất nhiên không có cách nào dìu dắt anh vợ lên được. Theo kiếp trước Giang Diệu được biết, người vẫn luôn nhút nhát nội tâm như Trần Ngũ Gia cuối cùng cũng kiên cường được một lần, tác thành cho khuê nữ.
Giang Diệu nói: “Yên tâm, Thái công tử từ nhỏ đã tốt với tỷ, cha tỷ xưa nay thương tỷ, ông ấy đương nhiên nhìn thấy tất cả, vì chuyện đại sự cả đời của tỷ, cũng sẽ giúp tỷ chọn người phu quân yêu thương tỷ nhất.”
Có được sự an ủi, Trần Ngưng Chỉ dễ chịu hơn nhiều. Hoắc Tuyền nở nụ cười từ đáy lòng, nói: “Diệu Diệu muội nhỏ tuổi nhất, ngay cả bản thân còn chưa đính hôn, vậy mà nói trông giống như đã lập gia đình vậy.”
Bị Hoắc Tuyền nói như thế, mặt Giang Diệu có chút đỏ lên. Nàng được cha mẹ và các huynh trưởng yêu thương, mấy năm qua sống trong sự không buồn không lo, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy, các cô nương bên cạnh, ai ai cũng đều đính hôn sắp thành thân. Nàng... Cũng sắp rồi.
Hoắc Tuyền thấy mặt Giang Diệu đỏ, cũng không tiếp tục trêu nàng, trong lòng chỉ mong ước, việc hôn nhân giữa nàng và ca ca mình có thể thuận lợi. Ca ca của nàng ấy rất yêu nàng. Hoắc Tuyền kéo tay hai người, nói: “Hôm qua trong cung đưa tới mũ phượng và khăn quàng vai, có muốn vào xem với ta không?”
Giang Diệu cùng Trần Ngưng Chỉ gật đầu, tiến vào phòng ngủ của Hoắc Tuyền xem mũ phượng và phượng bào. Nhìn thấy bọn nha hoàn đã đem phượng bào chuẩn bị cho đại hôn bày ra sẵn, Trần Ngưng Chỉ không nhịn được kinh hô, bàn tay run run chạm vào, mở to hai mắt nói: “Giá y này thật là khí phái nha.”
Cô nương gia kết hôn thì mũ phượng và khăn quàng vai phải là tinh xảo hoa mỹ nhất, mà Hoắc Tuyền gả cho nam nhân tôn quý nhất Đại Lương, mũ phượng và khăn quàng vai đương nhiên cũng phải bộc lộ được thân phận. Phượng bào màu đỏ rực, hỉ yến được thêu tinh xảo vô song, phía trên dùng sợi tơ vàng thêu Phượng Hoàng sống động như thật, trên mặt bộ giá y này, tổng cộng thêu chín mươi chín con Phượng Hoàng, mà sau lưng làn váy, thêu một con Phượng Hoàng bằng tơ vàng lớn nhất, trông cực kì xa hoa lộng lẫy muốn lóa mắt người nhìn.
Ngay cả Giang Diệu trước giờ quen nhìn xiêm y tinh xảo, cũng than thở theo: “Đúng nha, thật lộng lẫy.”
Phượng bào giá y đã lộng lẫy sang trọng như thế, lại có thêm mũ phượng càng bổ sung lẫn nhau. Mũ phượng bằng vàng rực rỡ, long phượng hoà minh, tơ vàng quấn quanh, bên trên dùng ngọc quý hiếm điểm tô, lông phượng trân châu, viền quanh mac thành, tinh xảo hoa lệ làm người líu lưỡi.
Trần Ngưng Chỉ còn đang say mê nhìn mũ phượng, nhưng Giang Diệu đã tỉnh táo lại, đánh giá Hoắc Tuyền một hồi, thấy trên mặt nàng ấy hoàn toàn không hề có nét vui sướng khi sắp lập gia đình.
Cũng đúng, tuy mũ phượng áo cưới rất hoa lệ khí thế, nhưng gả cho Thiên Tử cao quý nhất Đại Lương, mà trong lòng nam nhân này đã sớm có người yêu, nếu là ai cũng không vui nổi. Chỉ là hôn sự này đối với Bình Tân Hầu phủ mà nói, là vinh quang trời ban, việc quan trọng liên hệ đến cả sự vinh nhục của toàn tộc. Hoắc Tuyền là cô nương thông tuệ thiện lương, vì người thân, tất nhiên đồng ý chủ động đi vào nơi lao tù kia, dùng năng lực và quyền lực của chính mình để che chở người thân.
Giang Diệu rũ rũ mắt, nhất thời cảm xúc cũng hạ xuống, không vui vẻ nổi.
Ba tiểu cô nương họp mặt đàm đạo xong, Trần Ngưng Chỉ đi về trước, Hoắc Tuyền bảo Giang Diệu ở lại trò chuyện thêm một chút. Hoắc Tuyền nhìn nàng yên tĩnh ngoan ngoãn, liếc mắt liền nhìn thấu tâm sự trong lòng nàng, hỏi: “Sao vậy? Ta xuất giá muội không vui sao? Ta thành Hoàng Hậu, sau này nếu có ai dám gây sự với muội, muội chỉ cần tới tìm ta.”
Hoắc Tuyền làm người rất nghĩa khí, mà từ nhỏ lại giống như tỷ tỷ che chở cho Giang Diệu, tuy Giang Diệu cũng không phải là người nhu nhược như vậy.
Giang Diệu cũng không có gì phải giấu giếm, nói: “Chờ sang năm, Vệ Bảo Linh cũng sẽ tiến cung.”
Hoắc Tuyền cười cười, ho một tiếng, nói: “Ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, không phải chỉ là một Vệ Bảo Linh thôi sao. Diệu Diệu, ta nói với muội, từ xưa tới nay, chưa từng thấy ai có thể chuyên sủng một mình Hoàng Hậu, nhưng nếu nói có, ta cũng chỉ nghe nói qua Cảnh Hoà Đế của Đại Tề với Trầm Hoàng Hậu. Nhưng phu thê người ta, chỉ cần ta có ở đó một ngày, thì Vệ Bảo Linh cũng chỉ có thể là một thiếp thất, cùng lắm chỉ có thể làm ái thiếp, sau này sẽ có nhiều người trẻ trung mỹ mạo hơn nàng ta, càng được sủng ái. Ta chỉ cần an phận làm tốt vai trò của mình, chẳng lẽ nàng ta còn có thể lật trời hay sao.”
Lời nói này, đúng là rất có bộ dáng của một quốc gia chi mẫu.
Giang Diệu vui mừng cười cười, tuy nàng và Vệ Bảo Linh tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng biết chuyện Vệ Bảo Linh ỷ mình được sủng ái mà kiêu căng, sớm muộn gì cũng sẽ gieo gió gặt bão. Chờ thời gian lâu dài, Cảnh Huệ Đế đương nhiên có thể phân biệt được ai mới là người đáng quý cần trân trọng nhất. Giang Diệu nói: “Hừm, nếu thật sự như vậy. Ta sẽ vui vẻ nhìn Tuyền tỷ tỷ xuất giá.”
Hoắc Tuyền hỏi: “Trấn Quốc Công phủ cũng nhận được thiệp mời chứ?”
Giang Diệu đáp: “Nhận được, cho nên ngày ấy ta cũng sẽ tiến cung, nhìn cảnh tỷ xuất giá, hưởng ứng không khí vui mừng của tỷ.” Nàng có chút khâm phục nàng ấy, chỉ lớn hơn nàng một tuổi thôi, mà đã có dũng khí quyết đoán như vậy.
Hoắc Tuyền cười cực kì vui vẻ, nói: “Tháng sau là rượu mừng của Đại ca muội, ta không có cách nào uống, có điều ——” Nàng nhìn tiểu cô nương yểu điệu trước mắt, nói đầy thâm ý, “Chờ Diệu Diệu muội xuất giá, ta nhất định sẽ đến uống rượu mừng của muội.” Nhắc đến chuyện này, Hoắc Tuyền có chút hưng phấn, có điều ngày đó nàng đã hỏi qua nàng, ấy nghe nàng ấy trả lời là chỉ xem ca ca của nàng là huynh trưởng, chỉ cho là tiểu cô nương đầu óc chậm chạp, vào lúc này mấy cô nương tuổi xấp xỉ bên người đều lần lượt đính hôn thành thân, nàng ấy có ngu ngốc đến mấy đi nữa, hầu như cũng nên có chút phản ứng.
Hoắc Tuyền do dự một chút, hỏi: “Diệu Diệu, muội nói với ta đi, rốt cuộc... Rốt cuộc muội có thích Đại ca ta hay không?” Nếu vào lúc này Giang Diệu gật đầu, vậy thì nàng cũng nên an tâm xuất giá rồi.
Giang Diệu sững sờ, vốn dĩ nàng muốn nói ra chuyện này trước, không ngờ bị nàng ấy hỏi. Nhưng mà như vậy, Giang Diệu cũng không do dự, nói thẳng: “Tuyền tỷ tỷ, ta... Ta đối với Hoắc đại ca, không ý đó.”
Hoắc Tuyền đúng là có chút bối rối, nụ cười cứng đờ, sau đó lại cười dài nói: “Nơi này không có ai, muội là bạn tốt của ta từ nhỏ đến lớn, không cần phải thẹn thùng.”
Giang Diệu nói: “Tuyền tỷ tỷ, ta không thẹn thùng. Nói thật, trước đây ta xác thực cảm thấy Hoắc đại ca rất tốt, cũng từng nghĩ, sau này nếu như gả cho huynh ấy cũng không tệ. Nhưng mà hiện tại, ta đã hiểu được mọi chuyện, cho nên ta muốn gả cho một người mà mình thích.”
Kiếp này, nàng không muốn làm chuyện gì mà khi nghĩ tới lại tiếc nuối nữa.
Nói trắng ra như vậy, mà còn từ trong miệng của một tiểu cô nương, thực sự không dễ dàng. Nhờ vậy mà điều này cũng làm cho Hoắc Tuyền rõ ràng —— Giang Diệu thật sự không thích ca ca của nàng. Hoắc Tuyền có chút nóng nảy, âm thầm trách tiểu cô nương quá thành thật, chuyện gì cũng nói trắng ra như thế, ngay cả vòng vo cũng không có. Không biết là nàng ấy quá trực tiếp hay là quá ngốc, lúc trước đã cân nhắc ca ca của nàng, sau lại không muốn, lời này nghe rất thô thiển, không phải khiến người ta cho rằng nàng là cô nương lả lơi ong bướm sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng ấy chưa bao giờ biểu thị cái gì, cũng chưa đơn độc ở chung với ca ca của nàng, mọi thứ đều nằm trong bổn phận.
Không ai có quy định, chỉ cần một nam tử yêu một cô nương, thì cô nương kia nhất định phải gả cho nam tử kia.
Hoắc Tuyền biết rõ tính tình của Giang Diệu, trông mảnh mai như vậy thôi, nhưng khi làm việc, lại không thích dây dưa dài dòng, chuyện mà đã quyết định, trước giờ sẽ không dao động.
Nàng mấp máy môi, hỏi: “Diệu Diệu, thật sự... Thật sự không được sao?” Bản thân nàng là cô nương, hiểu rõ tâm tình mình muốn gả cho nam tử mình thích. Nhưng kiếp này nàng không có cách nào toại nguyện, nên rất buồn phiền, dù vậy nàng cũng không có đạo lý bắt buộc người ta cùng buồn phiền chung với nàng, đạo lý cái gì mình không thích thì đừng ép người khác làm đó nàng vẫn hiểu được.
Giang Diệu gật đầu, cũng không có cách nào nhìn thẳng ánh mắt Hoắc Tuyền. Tuy nói nàng và Hoắc Nghiễn không có danh phận gì, đây là sự thật, nhưng tình hình hôm nay, làm cho nàng cảm giác như mình là thê tử phản bội. Hoắc Nghiễn và Phùng Ngọc Tuyền không giống nhau, nếu hạng người như Phùng Ngọc Tuyền, nàng sẽ không cảm thấy hổ thẹn một chút nào, nhưng Hoắc Nghiễn... Lông mày Giang Diệu nhíu lại, nói: “Tuyền tỷ tỷ?”
Viền mắt Hoắc Tuyền nóng lên, nói: “Diệu Diệu, trong lòng ta có chút khó chịu.” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói, “... Là ta không đúng, lúc trước vẫn đem muội đẩy vào bên cạnh ca ca ta, kiên quyết hai người phải thành một đôi, là ta quá sốt ruột. Diệu Diệu, bây giờ muội có thể trở về trước không? Chuyện này ta sẽ tìm cơ hội nói với ca ca ta. Nhưng ta vẫn luôn hi vọng... Hi vọng muội có thể dành chút thời gian chính miệng nói với huynh ấy. Huynh ấy... Huynh ấy là một người cứng đầu, nếu không phải chính miệng muội nói, huynh ấy sợ mình bị người ta lừa dối.”
Giang Diệu gật đầu, nói: “Ta biết, ta hiểu rồi.”
Hoắc Tuyền gật gật đầu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nói: “Vậy ta cũng không tiễn muội.”
Vừa nghe nói tiểu cô nương mình thích hôm nay đến chơi, Hoắc Nghiễn cố ý thay một cái áo choàng, vội vội vàng vàng chạy tới. Trước tiên đứng bên ngoài, suy nghĩ tìm một lý do gì để đi vào, cười ngây ngô đứng hồi lâu, không ngờ lại nghe được những lời nói này. Hoắc Nghiễn ngơ ngác đứng im, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, cho đến khi nghe được động tĩnh tiểu cô nương muốn ra ngoài, mới kịp hoàn hồn. Chật vật, chạy trối chết.
Giang Diệu ra khỏi Bình Tân Hầu phủ, lên xe ngựa, chóp mũi cay xè, sau đó cúi đầu nhìn hoa văn trên làn váy mình, thật lâu không lên tiếng.
•
Rất nhanh đã đến ngày mùng sáu tháng sáu.
Ngày hôm đó là trưởng nữ Bình Tân Hầu phủ đại hôn với Cảnh Huệ Đế. Vì là Đế Hậu đại hôn, việc thành thân này phô trương không cần phải nói tới. Giang Diệu thay đổi một bộ xiêm y mang hơi hướm vui mừng, theo Kiều Thị cùng nhau vào cung tham gia tiệc mừng. Những nhóm mệnh phụ ở đây, cũng sôi nổi mang theo khuê nữ chưa định thân của mình ngồi vào vị trí.
Hôm nay có thể được mời đến đây, nếu không phải hoàng thân quốc thích, tất nhiên cũng là trâm anh thế gia, các phu nhân đem khuê nữ vẫn chưa được định thân mang đến, cũng mang theo ý tứ để khuê nữ lộ mặt trước các chủ mẫu ngang tầm. Nếu như cảm thấy cô nương nhà ai đoan trang hiền thục, trong nhà chưa có con trai trưởng định thân, thì có thể kết thành một đôi nhân duyên.
Kiều Thị quay sang khuê nữ dặn dò: “Hôm nay nhiều người, đừng chạy loạn khắp nơi.”
Giang Diệu yên phận ở trước mặt Kiều Thị, trang phục của nàng cũng không nổi bật bao nhiêu, ngoan ngoãn nói: “Vâng, nữ nhi biết rồi.”
Giang Diệu mới vừa ngồi vào vị trí cùng với mẫu thân của mình, liền nhìn thấy nhóm phụ nhân quý nữ phía trước đều sôi nổi hành lễ. Cho rằng là có đại nhân vật gì đến đây, Giang Diệu cũng theo Kiều Thị đứng dậy hành lễ.
Không ngờ quả thật là một đại nhân vật.
Tiểu thiếu niên béo lùn chắc nịch Kiều Nguyên Bảo với Thụy Vương cùng nhau chạy đến trước mặt Kiều Thị. Kiều Nguyên Bảo mặc cẩm bào màu xanh lục hướng về Kiều Thị hô một tiếng: “Cô cô.” Bây giờ tiểu bá vương Thụy Vương đã trở thành huynh đệ tốt với Kiều Nguyên Bảo, cũng rất ngoan ngoãn chào mọi người.
Kiều Thị bị Thụy Vương này ngoan ngoãn nói ”Giang phu nhân” làm cho có chút kinh hỉ, lập tức nở nụ cười tươi, cảm thấy Thụy Vương vẫn là hài tử rất ngoan ngoãn.
Kiều Nguyên Bảo đã lâu chưa thấy tiểu biểu tỷ, hôm nay vừa nghe nàng tới đây, liền vội vàng đi vào tìm người, không ngờ Thụy Vương cũng theo hắn đến. Hắn hết cách rồi, chỉ có thể đem theo hắn ta.
Kiều Nguyên Bảo nhíu nhíu mày, nói: “Tiểu biểu tỷ, ra ngoài chơi với Nguyên Bảo đi. Nơi này chả có chỗ nào vui để chơi, tiểu biểu tỷ sẽ buồn đến xấu xí.”
Chỉ cần qua mấy năm nữa đã có thể cưới vợ, vậy mà còn muốn đi chơi. Kiều Thị có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy chất nhi có chỗ dựa phía sau là Thụy Vương, cũng không mở miệng răn dạy.
Nơi này là Hoàng Cung, hôm nay nhiều người như vậy, Giang Diệu không dám đi lung tung, lại nghe biểu đệ mập của vừa dứt lời, Thụy Vương ở phía sau giúp biểu đệ mập cầm bánh ngọt cũng phụ họa theo: “Tiểu mập mạp nói đúng.”