Ngọc Bàn viện ngày bình thường rất ấm áp, Vương gia và Vương phi tình cảm rất tốt, bọn hạ nhân cũngkhông cảm thấy kinh ngạc. Hôm nay không biết vì sao, hai vợ chồng nhỏ cùng hồi phủ, nhưng lại không sóng vai đi chung với nhau. Tiểu Vương phi nghiêm mặt đi ở phía trước, Vương gia đi theo phía sau, tuy chỉ cách nhau khoảng hai, ba bước chân, nhưng cũng rõ là hai người đang giận nhau. Hơn nửa tháng tân hôn, đôi vợ chồng dính nhau như keo như sơn, lúc này lại sầu não giận dỗi, cũng không cần phải vội vàng, dù sao có chút mâu thuẫn nhỏ, tình cảm mới vững bền.
Trở về nhà, Bảo Cân liếc mắt ra hiệu cho Bảo Lục, để nàng đi pha trà nhài Vương phi thích uống nhất. Tự mình nhìn thấy hai người trên đường đi đều không nói với nhau câu nào người,cũng mong hai người mau mau hòa hảo. Dù sao các chủ nhân giận nhau, chịu tội vẫn là hạ nhân bọn họ.
Lục Lưu giống như thường ngày vào nhà, ra sau tấm bình phong đổi quần áo ở nhà, bình thường đều có tiểu thê tử giúp hắn, hắn cũng được lợi. Lúc đổi quần áo, còn có thể trộm hương thiết ngọc một trận. Lúc này thê tử đang ngồi trên ghế hoa hồng cách bình phong hơi xa, không nhìn hắn, hai tay đặt lên đầu gối đầu, dáng vẻ không có ý định tới giúp hắn thay quần áo.
Lục Lưu cong môi mỉm cười.
Hôm nay dự tiệc, cũng uống chút rượu, hắn biết thê tử không thích mùi rượu, lúc này cũng không dám lại gần ôm nàng, mà thẳng tiến vào tịnh thất tắm rửa, tẩy rửa sạch mùi rượu trên người.
Nghe được âm thanh Lục Lưu tiến vào tịnh thất, Giang Diệu đang ngồi yên tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng tức giận đến run người, nhưng hắn lại như tên đầu gỗ, cũng không tới dỗ nàng. Giang Diệu quyết định nàng tuyệt đối sẽ không hạ mình trước. Nàng thật sự rất tức giận. Nhưng nàng nghĩ, ai ở trong tình huống đó, đều sẽ tức giận? hắn chính là tên lừa đảo, khiến nàng cho rằng thân thể hắn xảy ra vấn đề gì, cần mang theo thuốc viên bên người. Khi đó nàng rất lo lắng và sợ sệt, lại tự trách, cảm thấy mình là một thê tử không hề quan tâm phu quân.
Ai ngờ kết quả là như vậy...
Giang Diệu tức giận, thấy Bảo Lục bưng chén trà đi vào, giơ tay tiếp nhận, bất mãn nói: "Sao lại nóng? Ta muốn uống lạnh."
Bảo Lục nhỏ giọng nhắc nhở: "Mấy ngày nay thân thể Vương phi không khỏe lắm, không thể uống lạnh."
Lời này, khiến Giang Diệu nhớ tới trước đây, lúc nàng vừa có nguyệt tín, Kiều Thị từng dặn: trong lúc nguyệt tín, cô nương gia phải tránh ăn cay hay nóng, càng không thể bị cảm lạnh, nếu điều trị khôngtốt, ngày sau có thể sẽ ảnh hưởng đến chuyện nối dòng. Nàng đặc biệt yêu quý thân thể của mình, tất nhiên nghe lời mẫu thân, mỗi lần nguyệt tín đều rất tự chăm sóc mình, hoàn toàn không cần người khác nhắc nhở, bởi vì nàng cũng mong ngày sau có thể sinh được hài tử khoẻ mạnh.
Giang Diệu vẫn còn lý trí, cũng không hồ đồ, "Ừng ực" uống vào mấy ngụm trà nóng.
Lúc này trong tịnh phòng vang lên tiếng nước, nghe nam nhân bên trong nói: "Diệu Diệu, cầm cho ta bộ áo ngủ lại đây."
Là người lớn, vào đi tắm cũng không biết cầm áo ngủ vào sao? Giang Diệu âm thầm mắng hắn ngốc, nhưng cũng hiểu —— hắn muốn tìm cơ hội cùng nàng trò chuyện.
Giang Diệu có chút không muốn đi vào, vẫn ngồi im ở trên ghế hoa hồng.
Bảo Cân cùng Bảo Lục nhìn nhau, vẫn là Bảo Cân nhanh trí hơn chút, mở miệng, nói: "Hôm nay Vương phi đã mệt mỏi, hay để nô tỳ đi lấy?" Bảo Cân đợi Vương phi gật đầu, thấy nàng không phản ứng, thấy bên trong tiếng nước đã dừng, biết Vương gia cũng đang đợi, liền tự mình quyết định, đi tới trước tủ sơn son điêu điền mạ vàng hoa cỏ văn, lấy một bộ áo ngủ được xếp chỉnh tề.
Lúc Bảo Cân vừa quay đầu, đã thấy Vương phi đứng bên cạnh, mới giả vờ kinh ngạc nói: "Vương phi?"
Giang Diệu nhìn áo ngủ trong tay Bảo Cân, nhận lấy, mặt không thay đổi nói: "Để ta mang vào." nóixong lại lấy một cái tiết khố từ trong tủmang vào đưa cho Lục Lưu.
Bảo Cân nhẹ nhàng lui sang một bên, thấy Vương phi đi vào, liền mỉm cười với Bảo Lục đứng bên cạnh. Các nàng làm nha hoàn đương nhiên biết, Vương gia xem Vương phi như bảo bối, Vương phi đối với Vương gia cũng vậy, việc riêng tư thế này, làm sao sẽ cho phép nữ tử khác làm? Thấy không, chỉ cần một chút khích tướng, Vương phi liền tự mình vào mang cho Vương gia.
Giang Diệu sao lại không hiểu mưu kế nhỏ của nha hoàn? Nhưng nàng đúng như các nàng nghĩ, khôngmuốn những nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ Lục Lưu không mặc quần áo, càng không muốn Lục Lưu bị những nữ tử khác chạm vào. nói nàng ghen tị cũng được, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy sự ân ái của cha mẹ, tuổi còn nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý —— Phu quân của nàng, muốn đánh cũng chỉ do bản thân nàng đánh, không thể để cho người khác đụng vào.
Giang Diệu nén giận đi vào tịnh thất, đã thấy Lục Lưu trần truồng đứng ở trước mặt nàng, hạ thân chỉ được quấn bằng một chiếc khăn màu trắng.
Nam nhân vừa tắm rửa xong, trời mùa hè không nói, giọt nước trên người còn chưa lau khô, từ cuối sợi tóc của hắn, nơi phần gáy một đường không ngừng chảy xuống... Nhìn Lục Lưu có cảm giác gầy, nhưng thật ra lại không gầy chút nào, lúc mặc quần áo và không mặc quần áo nhìn khác nhau hoàn toàn, lại có một gương mặt tuấn mỹ vô song, liền cảm thấy nam nhân cũng có thể gieo tai vạ.
Giang Diệu nhìn thấy dáng người của hắn, hoảng hốt một trận, đặt quần áo qua một bên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng người nam nhân đã đứng chắn ở trước mặt nàng.
Giang Diệu cúi đầu, sau lại tức giận ngẩng đầu lườm hắn một cái, nói: "Vương gia mau mặc quần áo đi, thiếp thân đi ra ngoài trước."
Lúc ân ái mở miệng một câu đều gọi Lục Lưu, gọi đại danh của hắn rất thuận miệng, lúc này giận, trực tiếp kêu Vương gia, còn ngoan ngoãn tự xưng thiếp thân. Lục Lưu biết nàng thật sự tức giận, nói: "Nàng là thê tử của bản vương, nên hầu hạ bản vương thay y phục mới phải, đúng không?"
Giỏi lắm, không dỗ nàng thì thôi, lúc này còn bắt nàng mặc quần áo cho hắn!
Giang Diệu nén giận, kéo cái khăn trắng quấn quanh eo nhỏ của hắn một cái, đến giờ vẫn rất thẹn thùng, nhìn vật kia, sợ đến run rẩy, sau đó nuốt nước miếng, mới giả vờ hờ hững cầm lấy tiết khố bên cạnh áo ngủ, chuẩn bị giúp hắn mặc.
Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nhắc nhở: "Còn chưa lau khô đấy."
Giang Diệu cũng nghe lời, làm một thê tử hiền lành dịu ngoan, giúp hắn lau sạch từ trên xuống dưới, ngay cả kẽ mông cùng đằng trước cũng không bỏ qua, trong lúc đó "tiểu Lục Lưu vô lại" lại ngẩng đầu lên chào hỏi nàng, Giang Diệu Tài lập tức lùi lại, xấu hổ nhét quần áo vào trong ngực hắn, nói: "Chàng tự mặc đi!" Dứt lời liền nổi giận rời khỏi tịnh thất.
Lục Lưu mặc xong quần áo đi ra ngoài, thấy thê tử đang thu dọn đồ đạc, mới lại gần, nói: "Diệu Diệu?"
Giang Diệu lạnh nhạt nói: " Mấy ngày nay ta không tiện, ta đến Lâm Linh cư ngủ tạm." Lâm Linh cư cách Ngọc Bàn Viện không xa, xây ở bên cạnh ao hoa sen, Giang Diệu thích hái hạt sen, liền sai người thu dọn Lâm Linh cư,lúc hái hạt sen, cũng có nơi để nghỉ ngơi một lát.
Lục Lưu suy nghĩ một chút, nói: "Thân thể nàng không chịu được lạnh, chỗ ấy gió lại lớn." hắn dừng một chút,lại nói, "Đúng lúc ta có chút công việc chưa xử lý xong, hôm nay có lẽ phải làm rất muộn, ta sẽnghỉ ở thư phòng, nàng cũng nên ngủ sớm một chút."
Giang Diệu có chút choáng váng. Nàng không nể mặt, nói muốn đến Lâm Linh cư ngủ, chỉ là muốn hắndỗ nàng, giải thích cho nàng hiểu.
hắn lại không làm, vội vàng tới thư phòng để ngủ.
Giang Diệu liền lên giường, không hình tượng cởi giầy, lấy chăn cuốn thân thể mình lại, trực tiếp lăn tới bên trong giường.
đi đi, lúc này đi thư phòng ngủ, sau này đừng nghĩ trở về!
Năm ngày sau, Lục Lưu thật sự bận rộn.Tiệc mừng thọ Hoàng hậu ngày ấy, hắn cùng Cảnh Huệ đế nói chuyện, dù là Cảnh Huệ đế muốn giữ lại, nhưng y cũng phải buông tay. Chỉ là việc muốn bàn giao rất nhiều, thê tử bên kia, cũng sinh hờn dỗi, dự định xử lý công việc xong xuôi, sẽ cẩn thận dỗ dành nàng, sau đó cùng nàng về nhà mẹ đẻ. hắn đãhứa với nàng, muốn đưa nàng ra ngoài chơi.
Nhưng Giang Diệu làm sao hiểu được tâm tư của Lục Lưu? Thấy hắn mỗi ngày ở bên ngoài bận rộn còn chưa đủ, lúc hồi phủ, liền vội vã gặp nàng, sau đó lại đến thư phòng, bận rộn cả buổi tối, sau đó nghỉ ngơi ở thư phòng. Từ lời của ma ma, Giang Diệu biết lúc trước Lục Lưu cũng hay ngủ ở thư phòng, nhưng từ lúc thành thân với nàng cho tới nay, Lục Lưu ngày nào cũng trở về phong rất sớm với nàng. Bởi vậy, Giang Diệu không thể không suy nghĩ nhiều, cảm thấy Lục Lưu cố ý kiếm cớ, chờ nàng chủ động cúi đầu.
Lần đầu tiên cãi nhau sau khi thành thân, nàng sao có thể cúi đầu trước a? Mà nàng cũng không làm sai.
Ngày hôm đó, Giang Diệu cùng Bình nhi chơi đùa, Bình nhi cầm trong tay tiểu châu chấu bị hỏng, khóc đến thương tâm. Giang Diệu cầm lấy tiểu châu chấu, dùng khăn lau khuôn mặt nhỏ bé bụ bẫm của Bình nhi, nói: "Đừng khóc, thẩm thẩm giúp ngươi bện châu chấu một lần nữa, được không?"
Bình nhi nín khóc mỉm cười, vỗ tay nói được.
Đứa nhỏ này, mặc dù nhìn có chút ngu dại, nhưng mấy ngày nay cùng nàng ở chung đã bớt chút nhát gan của tiểu nam hài,có vẻ ngày càng hoạt bát hướng ngoại.
Giang Diệu cũng tình cờ dạy hắn đọc sách tập viết. Nam hài Trấn Quốc Công phủ ba, bốn tuổi đã bắt đầu học, Bình nhi này theo lý thuyết đã đến tuổi vỡ lòng, nhưng bởi vì ngu dại, nên chưa tìm tiên sinh. Theo như Bình nhi nói, Giang Diệu biết được, lúc trước Lục Hành Chu cũng thường thường dạy hắn học chữ. Bình nhi ngu dại, người khác học một ngày có thể học năm chữ, hắn năm ngày cũng không học được một chữ, Giang Diệu từ nhỏ đã nhìn qua là không quên được, thông minh hơn nhiều so với hài tử bình thường. Khi dạy dỗ Bình nhi, tình tình phải nhẫn nại, nhưng hôm nay dạy nghiêm túc cẩn thận, ngày mai lại đã quên, ngày mai một lần sẽ dạy một lần, lúc tiểu nam hài gật đầu nói nhớ kỹ, qua mộtngày lại đã quên, tóm lại sẽ sinh ra một chút cảm giác thất bại.
một hài tử ngu dốt như vậy, Lục Hành Chu lại đồng ý dạy hắn...
Giang Diệu bện châu chấu trong tay, đợi ở bên người Lục Lưu, tự nhiên cũng mưa dầm thấm đất, nhưng nàng thực sự không bện được, nhiều lần đều bị bung ra.
Dù Bình nhi trì độn, cũng nhìn ra tam thẩm thẩm không bện được, rất ngoan ngoãn nhìn nàng một cái, nói: "Thẩm thẩm..." Cậu tuy thích con châu chấu nhỏ này, nhưng cậu cũng không muốn nhìn thấy tam thẩm thẩm không vui.
Giang Diệu không vui không phải vì không bện được châu chấu, mà bởi vì nhìn con châu chấu này, sẽnhớ đến Lục Lưu. Lúc này nàng nhịn không được, hỏi Bảo Lục bên cạnh, nói: "Vương gia đâu?"
Bảo Lục cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Vương phi có thể chủ động hỏi Vương gia, là xu hướng tốt. Bảo Lục nói: "Vương gia hôm nay ước hẹn, đã đi ra ngoài. Có điều đã nói, hôm nay Vương gia sẽ trở về sớm với Vương phi."
Giang Diệu không hỏi nhiều. Phu quân mình ra cửa, nàng là thê tử, lại không biết hắn đi gặp ai.
Nhất thời sinh ra cảm giác thất bại sâu sắc.
Mà lúc này, Lục Lưu đang ở trong nhã gian một tửu lầu, ngồi đối diện là một nam nhân trẻ tuổi,đầy ý vị nam tử, chính là Đại tướng quân Tiết Đằng. Mấy năm qua Lục Lưu ở trong triều giúp đỡ Cảnh Huệ đế xử lý chính vụ, Còn Tiết Đằng, kế thừa chí hướng củaTiết phụ, rong ruổi chiến trường, giúp Cảnh Huệ đế bình định biên cương chiến loạn, coi như một văn một võ, phụ tá đắc lực của Cảnh Huệ đế.
Nhớ lúc đầu Tiết Đằng đối với vị Tuyên Vương dang tiếng ác độc này cũng không có cảm tình gì, nhưng tiếp xúc nhiều hơn, lại rất thưởng thức đối với hắn, hiện tại hắn đã cưới Giang Diệu, thành biểu muội phu của y, quan hệ của hai người so với lúc trước cũng thân thuộc hơn.
Nghe xong quyết định của Lục Lưu, Tiết Đằng tuy kinh ngạc, nhưng cũng ủng hộ hắn. Nhưng hắn lại lo lắng Cảnh Huệ đế tuổi còn trẻ, Lục Lưu vừa đi, Hoàng thượng đang thong thả sẽ bận đến mức sứt đầu mẻ trán.
Lục Lưu nói: "Hoàng thượng đã tự mình chấp chính nhiều năm, mấy năm qua bản vương dần dần uỷ quyền, cho tới bây giờ, cũng gần như nằm hoàn toàn. Tiết tướng quân, hiện nay bản Vương đã thành gia, chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh để sinh sống."
Lời này nếu nói trước kia, Tiết Đằng chắc sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện nay y cũng đã thành thân, tức phụ nhà y trong bụng còn có một hài tử, y ngày ngày chỉ muốn bảo vệ nữ nhân kia, để nàng đỡ bị ngã hoặc bị va đụng.
Tiết Đằng cười nói: "Ta hiểu." Lại chợt nói, "... Ngươi cùng Diệu Diệu vội thành thân như vậy, chính là muốn đưa nàng cùng đi ?"
Lục Lưu không lên tiếng, Tiết Đằng đã hiểu, thở dài nói: "Ngươi nha, ta cũng không biết nói ngươi thế nào. Có điều —— cung yến lần đó, ta thấy ngươi tâm tình không được tốt, lúc này còn bày gương mặt thế này, sao vậy? Cãi nhau với tức phụ?"
Chuyện như vậy, Lục Lưu không muốn nói với Tiết Đằng,nhìn bộ dạng hớn hở của y, biết mấy ngày nay y rất vui vì thê tử mang thai, càng không đề cập tới việc của phu thê.
Tiết Đằng là người túc trí đa mưu cỡ nào, sao lại không nhìn ra vị Vương gia được đồn đại là lòng dạ độc ác, lúc này đang không dỗ được thê tử yểu điệu,hài lòng mỉm cười, nói: "Tiểu biểu muội này của ta, coi như là có bản lĩnh. Lục Lưu, ta coi ngươi là huynh đệ, lúc này ta cũng nói thật lòng với ngươi, nữ nhân, không thể chiều chuộng, nếu cáu kỉnh thì cứ vác lên giường đánh cho một trận, tất nhiên, khôngthể ra tay quá nặng, hù dọa một chút, người sẽ ngoan ngoãn."
Y đắc ý nói, "... Ngươi nhìn vị kia của nhà ta, Trưởng công chúa kiêu căng đến bậc nào, bây giờ khôngphải đang ngoan ngoãn sinh con cho ta đấy sao? Nữ nhân không phải là rảnh rỗi mà gây sự sao? Ngươi cứ làm cho nàng mang thai hài tử, có việc bận, sẽ không cả ngày giận dỗi với ngươi."
Vậy mà Lục Lưu đột nhiên trầm mặt, chậm rãi nói: "Bản vương lại nghe nói, ở Tiết phủ —— Tiết tướng quân mới là người bị mang lên giường đánh."
Tiết Đằng đang uống trà, nghe lời này nước trà lập tức phun ra ngoài, sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác nói: "Lục Lưu, ngươi... Tay đã dài đến mức vươn đến tận bên người lão tử?"
Nghĩ bạn tốt biết mình bộ dáng cum cúp ngoan ngoãn như con ở trước mặt tức phụ, Tiết Đằng nhất thời liền chửi thô tục.
Lục Lưu không có thời gian rảnh rỗi nói tiếp cùng Tiết Đằng, chính sự nói xong, liền vội vã trở về phủ —— dù sao trong nhà còn có một tiểu thê tử sinh hờn dỗi đang chờ hắn đây.
Lúc Lục Lưu trở lại Tuyên Vương phủ, vương phủ đã thắp đèn. hắn xoải bước tiến vào Ngọc Bàn Viện, thấy trong phòng yên lặng, nhìn thấy nha hoàn Bảo Cân đi ra, mới hỏi: "Vương phi đâu?"
Bảo Cân thấy hôm nay Vương gia về sớm, tâm trạng thật vui mừng, vội nói: "Vương phi ở trong phòng."
Lục Lưu gật đầu, đi vào phòng ngủ. hắn liếc mắt nhìn nha hoàn bảo vệ trong phòng ngủ, nha hoàn rất thức thời lui ra, hắn đến gần, hất vạt áo bào ngồi ở một bên giường, giơ tay tìm hình dáng mềm mạitrên giường nhỏ lên, hôn đầu của nàng, ôn nhu nói: "Diệu Diệu..."
Giang Diệu quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn.
Lục Lưu không phục, ngửi hương vị trên người thê tử, bèn đưa tay lỏng ra.
Giang Diệu âm thầm mắng hắn một trận. Cảm thấy nam nhân này cũng thật là, không kiên trì thêm mộtchút nữa, nàng ném ra sắc mặt không tốt, hắn cũng không dỗ dành, một chút thành ý cũng không có! đang tức giận, lại nghe được âm thanh huyên náo của nam nhân phía sau.
Thanh âm này nàng quá quen thuộc, là âm thanh Lục Lưu đang cởi quần áo.
Lần này Giang Diệu tức giận đến nghiến răng. Giỏi lắm, hèn chi mấy ngày nay yên phận... Hôm nay nguyệt sự của nàng mới vừa hết, liền đến dỗ dành nàng.