Giang Thừa Ngạn mang tâm trạng lo lắng nhanh chóng đi đến Cẩm Tú viện, vừa bước vào khoảng sân trống trồng đầy hoa phía trước thì hắn đã trông thấy Tiết Kim Nguyệt và Kiều Nguyên Bảo đang chơi đùa vui vẻ. Giang Thừa Ngạn dừng bước, tóm lấy Kiều Nguyên Bảo, thuận tiện véo nhẹ lên gương mặt đầy thịt của hắn, cao giọng hỏi: “ Diệu Diệu đâu rồi?”.
Tiết Kim Nguyệt lớn tuổi hơn, rất biết nhường nhịn em nhỏ nên đã tặng cho Kiều Nguyên Bảo con chấu chấu do Giang Thừa Hứa bện. Kiều Nguyên Bảo đòi được đồ chơi nên rất cao hứng, gương mặt nở nụ cười toe toét, nghe tam biểu ca hỏi như vậy thì liền đáp: “ Tiểu biểu tỷ đang chơi cùng Đại ca ca ạ”.
Đại ca ca?
Giang Thừa Ngạn phải mất một chút thời gian mới có thể tiêu hóa được câu nói của Kiều Nguyên Bảo. Đại ca ca trong miệng thằng nhóc này có phải là Tuyên Thế tử Lục Lưu không vậy?
Đôi lông mày anh tuấn của Giang Thừa Ngạn nhíu chặt, lòng bàn tay đang xoa nắn gương mặt Kiều Nguyên Bảo liền thả ra, vội vàng chạy vào phòng của Giang Diệu.
Vừa vén tấm rèm che lên, Giang Thừa Ngạn đã trông thấy một bé gái đang ngồi trên ghế quý phi, trong tay còn nâng một chén sự mạ hoa mai vàng. Người ngồi trong phòng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa liền ngẩng đầu nhìn, nàng mở đôi mắt to tròn lúng liếng, ngọt ngào hô to: “ Tam ca”.
Nghe âm thanh vừa mềm mại vừa dễ thương của tiểu muội muội, trong lòng Giang Thừa Ngạn cảm thấy ấm áp vạn phần.
Hắn gật đầu một cái coi như đáp lời, nhìn muội muội đang ngồi yên trên ghế uống trà mà bên cạnh lại có thêm một thiếu niên chi lan ngọc thụ* cũng yên tĩnh ngồi trên ghế gỗ, gương mặt của chàng trai ấy không hề để lộ một chút cảm xúc nhưng đôi mắt vẫn có chút thân thiện nhìn Giang Thừa Ngạn, khẽ vuốt cằm. Tuy rằng tính tình Giang Thừa Ngạn có chút nóng nảy nhưng xét cho cùng thì hắn vẫn là người biết lẽ phải, tự nhủ rằng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều về Lục Lưu nhưng đối với chàng thiếu niên này, người huynh trưởng như hắn vẫn luôn có cảm giác Lục Lưu muốn mắt muội muội bảo bối của hắn đi mất.
*chi lan ngọc thụ: Chỉ những người ưu tú
Giang Thừa Ngạn vô cùng phiền chán, cố gắng cúi người hành lễ với Lục Lưu, hỏi thăm: “ Vết thương của Tuyên Thế tử đã khá hơn chút nào chưa?”.
Lục Lưu trả lời: “ Cảm ơn tam công tử đã quan tâm, vết thương đã không có gì đáng ngại”.
Cái gì mà không đáng ngại! Giang Thừa Ngạn nghe Lục Lưu trả lời như vậy thì âm thầm bĩu môi, cho rằng Lục Lưu là kẻ cậy mạnh. Ngày hôm qua chạy đến Tuyên Vương phủ, rõ ràng hắn vẫn còn thấy sắc mặt Lục Lưu trắng bệch suy nhược, sao có thể mới qua một ngày thì đã khỏe được? Lục Lưu cho rằng hắn là thần tiên hạ phàm chắc!
Giang Thừa Ngạn lại nói: “ Nhìn sắc mặt Tuyên Thế tử không được tốt lắm, ngài cũng đã thăm Diệu Diệu rồi, hay là hồi phủ sớm một chút để nghỉ ngơi cho tốt vậy!”. Tuy lời nói tỏ ra quan tâm săn sóc nhưng ai nấy nghe được thì đều hiểu ẩn sâu lời nói ấy là lệnh đuổi khách không thương tiếc.
Nói xong thì liền nhanh chân vọt đến bên cạnh Giang Diệu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn cười tủm tỉm nhìn muội muội bảo bối, sau đó vươn tay chỉ chỉ gò má của chính mình.
Giang Diệu nhìn hành động của ca ca ấu trĩ như vậy thì bất đắc dĩ thở dài trong lòng nhưng vẫn cố gắng nâng đầu hôn lên gò má của hắn một cái.
Giang Thừa Ngạn đã đạt được mục đích, gương mặt vẫn còn ủ dột lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là nụ cười vô cùng mãn nguyện.
Lục Lưu nhìn hành động của hai huynh muội Giang Diệu, đôi mắt hơi khép lại, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lục Lưu đi rồi, Giang Thừa Ngạn giơ tay sờ đầu nhỏ của muội muội, gương mặt vẫn còn trẻ con, giọng nói tràn đầy cưng chiều: “ Nhìn muội kìa, tóc đều rối cả rồi”. Từ nhỏ Giang Diệu đã được mẫu thân chăm sóc rất chu đáo, được mặc những bộ trang phục xinh đẹp hoa lệ, mà hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng cũng là những nha đầu có đôi tay khéo léo cho nên những phục sức nàng mang trên người chưa bao giờ khiến người khác phải chê cười, vậy mà hiện giờ hai chùm hoa quấn quanh búi tóc có chút xộc xệch không giống thường ngày.
Giang Diệu bĩu môi, nàng không dám nói cho tam ca chuyện búi tóc bị lệch là do Lục Lưu lúc nãy cứ xem nàng chẳng khác gì mấy con thú cưng mà vuốt ve nên mới thành ra như vậy.
.
Xe ngựa của Tuyên Vương phủ chầm chậm chạy trên đường phố rộng rãi, đằng trước dường như có chuyện gì xảy ra nên xe ngựa ngừng lại.
Lục Lưu đang nhàn nhã ngồi bên trong vuốt ve cánh tay bị thương, hắn mở ra tấm rèm che khung cửa sổ, liếc mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
Ven đường có một sạp hàng bán bánh bao, ông chủ là một nam nhân trung niên đoán chừng tầm trên dưới ba mươi tuổi, hắn có đôi lông mày rậm và một nụ cười chất phác. Ông chủ đang cố gắng rao bán những cái bánh bao thơm ngon còn bốc khói nghi ngút thì có một phụ nhân mặc một bộ áo quần bằng vải thô, trên tay bế một bé gái chừng ba bốn tuổi chầm chậm đi đến. Tiểu nữ oa chải một kiểu tóc trẻ con đơn giản, buộc bằng dây chun màu hồng nhạt, giữa mi tâm vẽ một mốt chu sa, nhìn giống như những tiểu hài tử mập mạp mặc yếm đỏ trong những bức tranh phúc lộc thọ phú quý thường treo trong nhà. Thấy người đàn ông đang mỉm cười vui vẻ, bé gái hô to một tiếng: “ Phụ thân”.
Hai người này chính là thê tử và nữ nhi của ông chủ sạp bánh bao.
Người đàn ông nghe tiếng trẻ con gọi thì liền nhanh chân bước đến, nói chuyện với nương tử vài câu thì liền ôm lấy con gái vào lòng. Bé gái được cha ôm lấy thì sung sướng cười khanh khách, sau đó nàng quay sang hôm lên gò má mẫu thân rồi cúi đầu hôn lên má phụ thân, mỗi người một cái.
Đây là một cảnh tượng vô cùng bình thường nhưng Lục Lưu lại nhìn nó một cách chăm chú, dường như đó một hình ảnh đẹp nhất tồn tại trong cuộc sống này. Hắn thấy tiểu nữ oa được cha mình ôm ngồi trên ghế con bên cạnh quầy hàng, sau đó được cha cho vài cái bánh bao nhân thịt, ông chủ thấy con gái cười vui vẻ thì liền đứng dậy đến bên cạnh thê tử, cùng nàng tiếp tục công việc mưu sinh hằng ngày.
Lục Lưu thả rèm xe xuống, sau đó gọi tên Lục Hà đang ngồi bên ngoài xe.
Lục Hà nghe được tiếng gọi của chủ tử liền vén rèm xe lên, thò đầu vào trong hỏi: “ Thế tử, có gì cần phân phó?”.
Lục Lưu lạnh nhạt đáp: “ Ra ngoài mua vài cái bánh bao”.
Lục Hà biết rõ Thế tử vốn không thích bánh bao nhưng nghe chủ tử dặn dò thì vẫn tuân theo mệnh lệnh làm việc, không dám nhiều lời, hắn xuống xe ngựa đi đến sạp bên cạnh mua bánh bao thịt. Lục Hà nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa nhảy lên xe ngựa rồi vén rèm xe lên đưa bánh bao cho Lục Lưu.
Lục Lưu nhận mấy cái bánh bao từ tay Lục Hà sau đó cúi đầu đánh giá chúng. Vỏ bánh bao được làm bằng loại bột cán mỏng rất mịn màng, màu trắng nõn cùng với mùi thơm nức mũi, bánh vừa mới được mua nên vẫn còn nóng hổi. Ông chủ sạp bánh bao hẳn là một người lành nghề, nhân thịt bên trong được ướp gia vị rất vừa miệng, còn được trộn đều với nấm hương giòn giòn, cảm giác nhai trong miệng rất thích. Lục Lưu đăm chiêu suy nghĩ, thế mà một lát sau đã giải quyết xong mấy cái bánh bao, loại đồ ăn mà bình thường hắn chẳng bao giờ động đến.
Xe ngựa đến Tuyên Vương phủ, trước tiên Lục Lưu đến chỗ lão vương phi để vấn an rồi mới quay lại phòng mình. Lão vương phi đã biết ngày hôm nay cháu đích tôn của mình mang vết thương lại chạy loạn ra ngoài nên không nhịn được mà mắng cho một trận, tiếp theo lại căn dặn Lục Hà phải canh chừng chủ tử cho cẩn thận, đừng để hắn tùy tiện ra ngoài như vậy nữa. Lục Lưu ngoan ngoãn tiếp thu giáo huấn của lão vương phi không dám hó hé một lời, sau đó lại tự tay đỡ tổ mẫu vào phòng trong nghỉ ngơi rồi mới về lại Ngọc Bàn viện.
Trên hành lang.
Mạnh thị vừa đến thăm Lục Linh Lung xong, đanh định tìm phu quân Lục Thầm của mình để bàn bạc một số chuyện thì tình cờ chạm mặt một người. Nàng thoáng quỳ gối hành lễ, mỉm cười nói: “ Thế tử”.
Lục Lưu nghe vậy thì khách sáo đáp một lời: “ Đại tẩu”.
Mạnh thị lại khách khí hỏi thăm: “ Lần trước Thế tử cứu Linh Lung một mạng nhưng thiếp thân vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn”. Nàng xem xét cánh tay quấn vải của Lục Lưu, lại hỏi: “ Thế tử đã khỏe hơn chút nào chưa?”.
Lục Lưu vẫn lạnh nhạt trả lời một câu không sao.
Thái độ hờ hững của Lục Lưu làm cho nụ cười niềm nở của Mạnh thị bỗng chốc cứng ngắc, Nàng chờ Lục Lưu đi rồi, nhìn theo bóng lưng anh khí của hắn, lạnh lùng mỉa mai: “ Làm ra vẻ quyền cao chức trọng làm gì! Nếu như không phải lão vương phi còn sống, không biết cái vị trí Thế tử này sẽ lọt vào tay ai đấy!”.
Nếu như Tuyên cố Vương phi không sinh ra Lục Lưu, Tuyên Vương gia tất nhiên sẽ không có con trai trưởng, sau này Tuyên Vương gia chết đi, mọi quyền hành sẽ giao vào tay phu quân của Mạnh thị nàng, tức là thứ trưởng tử Lục Thầm. Chỉ trách lão vương phi quá che chở cho Lục Lưu, mà Tuyên Vương gia tuy là một tên phong lưu háo sắc nhưng lại vô cùng hiếu thuận với mẫu thân, chỉ cần lão vương phi còn sống một ngày thì vị trí Thế tử sẽ chẳng bao giờ truyền cho con thứ được. Mạnh thị ngày nào cũng ước mong lão vương phi nhanh chóng tạ thế, có như vậy thì phu quân của nàng mới thoát ra khỏi cái bóng của Lục Lưu mà dành ngôi vị Tuyên Thế tử.
Trong miệng Mạnh thị lầm bầm mấy chữ “ quỷ đòi nợ”, “ sao quả tạ” mãi cho đến khi tiến vào thư phòng của phu quân thì mới tức giận đặt mông ngồi xuống ghế gỗ.
Trong thư phòng rộng rãi thoáng mát, một nam nhân mặc trường bào màu xanh nhạt đang cúi đầu ngồi sau bàn gỗ lê, khí chất nho nhã, đó chính là thứ trưởng tử của Tuyên Vương gia – Lục Thầm.
Lục Thầm ngẩng đầu thấy Mạnh thị tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng thì đặt bút trong tay xuống, sau đó đi đến bên cạnh nắm lấy tay nàng ta, ôn nhu hỏi: “ Sao vậy? Là ai chọc nàng tức giận?”.
Mạnh thị nghe phu quân dịu dàng như vậy thì cố nén giận kể lại chuyện vừa gặp Lục Lưu ở hành lang khi nãy. Sau khi nghe xong, Lục Thầm chỉ cười cười, nói: “ Ta còn tưởng chuyện gì. Nàng đó, đây không phải là lần đầu tiếp xúc với Tam đệ, cũng biết tính tính hắn nhạt nhẽo rồi còn so đo làm gì”.
Mạnh thì “ xì” một tiếng, tức giận đáp: “ Thì sao? Thiếp là vợ chàng mà chàng không bênh, lại đi bênh vực người ngoài phải không?”. Mạnh thị càng nói thì càng tức, lồng ngực cũng vì vậy mà lên xuống phập phồng: “….Nếu như không có Lục Lưu, cuộc sống của chúng ta ở Tuyên Vương phủ nhất định sẽ thoải mái hơn, thân phận của Chu nhi và Linh Lung cũng sẽ không thấp kém như vậy. Chàng tự xem lại bản thân mình đi, đã không có chí cầu tiến thì thôi, vậy mà còn đi lo chuyện bao đồng”.
Lục Thầm là một người chất phác, luôn quan tâm đầy đủ đến thê tử Mạnh thị cùng hai đứa con, tháng ngày cùng nhau chung sống đã khiến hắn quá quen với tính cách thích so đo này của nàng, nếu như ngày xưa hắn sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ nàng một hai câu nhưng giờ đây khi nghe nương tử nói như vậy, hắn cũng chẳng thèm để ý. Lục Thầm buông lỏng tay Mạnh thị, lạnh nhạt nói: “ Tam đệ vốn không phải là người ngoài”.
Mạnh thị cười gằn, phẫn nộ: “ Hắn là tên khắc chết chính mẹ ruột mình, chuyện này cũng đừng nói do thiếp bịa ra chứ, đúng không? Chàng thân là ca ca ruột của hắn, người ta ngày ngày đều suy nghĩ trăm phương ngàn kế làm vui lòng lão vương phi, chàng nghĩ hắn là người vô công rồi nghề sao? Mục đích của hắn chính là phòng ngừa chàng cướp đi vị trí Thế tử của hắn đấy. Người ta chỉ mới mười bốn tuổi nhưng suy nghĩ đã thâm sâu như vậy, chỉ có chàng là người hiền lành nên chẳng trách luôn bị người khác đè đầu cưỡi cổ”.
Mạnh thị càng nói lại càng khó nghe, đôi lông mày của Lục Thầm đã nhíu chặt lại chứng tỏ hắn đã tức giận nhưng nàng vẫn không để ý, vẫn mạnh mồm nói tiếp.
Lục Thầm xoay người quay về ngồi lại bên bàn đọc sách, giọng nói có chút trầm trọng: “ Tam đệ từ nhỏ đã để tang mẹ ruột, là một đứa trẻ đáng thương. Hơn nữa, vị trí Thế tử này vốn là của đệ ấy, cướp cái gì mà cướp!”.
Thực sự là một tên không có tiền đồ mà! Mạnh thị nghiến răng nghiến lợi nhìn trượng phu của mình, chỉ hận không mài sắt thành thép, khơi thông cái suy nghĩ ngu ngốc của hắn. Phu quân cùng nhi tử đều là một loại đức hạnh như vậy, đừng trách sau này bị người ta bắt nạt lại chạy về nhà gào khóc. Mạnh thị nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khuê nữ do chính bản thân mình dạy dỗ vẫn là tốt hơn hết. Nhưng ngẫm lại hành động kiêu căng ngốc nghếch của nữ nhi vài ngày gần đây, Mạnh thị lại thở dài phiền não.
Mạnh thị liếc mắt nhìn trượng phu đang trầm mặc bên kia, cũng không nói thêm lời nào nữa. Tính ra thì nàng cũng là một phụ nhân thông minh, biết được tính cách của trượng phu là một người trug hậu nên không thích nghe những lời nói xấu Lục Lưu. Mạnh thị hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Thầm, vươn tay dịu dàng đấm bóp bả vai của hắn, ngữ khí có phần mềm mỏng hơn: “ Được rồi, thiếp chỉ hơi tức giận nên mới nói như vậy thôi, chàng đừng để bụng làm gì”.
Lục Thầm lạnh nhạt đáp lời: “ Sau này đừng có nói Tam đệ như vậy nữa”.
Mạnh thị hơi dừng lại động tác tay, qua loa đồng ý: “ Được rồi, thiếp đã hiểu”.
Lục Thầm thấy thê tử nghe lời như vậy thì mặt mày mới hớn hở hơn chút sau đó kéo tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ vỗ mấy cái, lại hỏi: “ Nghe nói hôm nay, Chu nhi đến Trấn Quốc Công phủ…”
Nói đến chuyện này, Mạnh thị lại bùng nổ, trong lòng lại âm thầm chửi rủa Lục Lưu thêm vài câu: “ Hôm qua Linh Lung và Giang tiểu thư có nảy sinh chút mẫu thuẫn, thiếp để Chu nhi đến Trấn Quốc Công phủ thăm hỏi vài câu cho phải phép. Quan hệ của Chu nhi và ba huynh đệ của Trấn Quốc Công phủ cũng coi như tốt đẹp, Giang tiểu thư cũng có ấn tượng tốt với Chu nhi. Nếu như sau này Chu nhi và Giang tiểu thư có thể…vậy thật tốt”.
Đối với vị tiểu thư được cưng chiều như trân bảo kia của Trấn Quốc Công phủ, Lục Thầm cũng có chút ấn tượng, tuy rằng bé con có hơi ốm yếu nhưng lại là một đứa trẻ được nuôi dạy đàng hoàng, là một tiểu cô nương ngoan ngoãn và lễ phép.
Hắn bật cười nói: “ Nàng đừng lo xa quá như vậy”. Hắn chỉ là con thứ, con trai của hắn làm sao có thể xứng với đích tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ được? Nhưng những lời như vậy Lục Thầm cũng không dám nói thành lời, lại sợ chọc Mạnh thị tức giận.
Làm phu thê đã hơn mười năm, làm sao Mạnh thị lại không hiểu suy nghĩ trong đầu của Lục Thầm cho được. Nàng nói: “ Nói về nhân phẩm, dáng vóc hay học thức, Chu nhi của chúng ta nào có thua kém ai, cái gì cũng xuất chúng, có chỗ nào mà không xứng với đứa trẻ bệnh hoạn liên miên kia?”. Ngoại trừ bồi dưỡng nhi tử trở thành một đứa trẻ kì tài xuất chúng, Mạnh thị mỗi khi nhắc đến đứa con này đều vô cùng vừa lòng. Mẹ quý con trai, lại thêm con trai vừa ưu tú vừa xuất sắc nên càng xem lại càng vui lòng, trong mắt nàng, Lục Hành Chu chính là thiếu niên giỏi nhất, chẳng có ai sánh bằng.
Chẳng qua…
Mạnh thị không biết nhi tử nhà mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà ba huynh đệ đích tôn của Trấn Quốc Công phủ dạo này tự dưng lại trở nên xa lánh, không còn thân thiết như lúc trước, chắc là đứa con ngốc nghếch của nàng đã thành thật thú nhận chuyện hắn không cứu Giang tiểu thư nên mới làm cho thái độ bọn họ thay đổi như vậy.
Mạnh thị khép mắt, tâm trạng có chút buồn rầu. nếu cứ tiếp tục như thế này thì không khéo con dâu mà nàng vừa ý lại bỏ chạy mất thôi. Không được, cổng hôn sự với Trấn Quốc phủ này, nàng phải chiếm cho bằng được.