Bên tai là tiếng gió vi vu cùng tiếng vó ngựa lộc cộc, con đường hai bên trồng đầy những tán hoa quế, mùi thơm ngào ngạt lan toả trong không khí làm say đắm lòng người.
Giang Diệu ngồi trên lưng ngựa, toàn bộ thân thể đều bị nam nhân phía sau ôm vào trong ngực, cánh tay kia càng bá đạo hơn vòng quanh vòng eo của nàng, cứng rắn, hoàn toàn không giống vẻ thư sinh mảnh khảnh ở bề ngoài.
Cưỡi hồi lâu, tốc độ tuấn mã mới dần chậm lại, một lúc sau, chậm rãi rảo bước trên con đường nhỏ.
Giang Diệu bị nam nhân vòng tay ôm siết vào lồng ngực. Cánh tay đó chỉ đang che chở cho nàng, phòng ngừa nàng ngã xuống đất, thật ra cực kì quy củ, tuy nhiên vẫn chạm vào đôi bánh bao nhỏ vừa mới dậy thì của nàng. Hơi đau đau. Khi còn nhỏ, Giang Diệu cũng đã cảm thấy không được tự nhiên, huống chi hiện giờ thân thể này đã trưởng thành, càng cảm thấy cử chỉ này quá mức thân mật.
Nàng giãy dụa, giọng bình tĩnh mở miệng nói: “Việc hôm nay, là do biểu ca của tiểu nữ đã quá hồ đồ, hy vọng Vương gia có thể nghĩ đến giao tình ngày xưa mà xem như việc này chưa từng xảy ra."
Lục Lưu khẽ híp đôi mắt phượng, thật ra có chút kinh ngạc với vẻ bình tĩnh hiện giờ của nàng. Một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ như thế, nếu đổi lại là người khác, bị hắn đột ngột bắt đi như thế sợ đã bật khóc rồi.
Nói thật, hắn đúng là rất muốn nhìn bộ dáng khóc nhè của nàng.
Giang Diệu hơi giãy dụa, trên đỉnh đầu không cẩn thận chạm vào cái gì đó cưng cứng, với tư thế như hiện nay, có lẽ là cằm của hắn. Giang Diệu không dám nhúc nhích, hơi cúi đầu, nhìn chiếc bờm ngựa đung đưa trước mắt, còn có bàn tay nam nhân đang nắm dây cương. Bởi vì biết Lục Lưu là người tốt, cho nên nàng cũng không lo lắng hắn sẽ thương tổn đến nàng, cho nên giờ phút này mới có thể bình tĩnh như vậy. Thấy hắn thật lâu không lên tiếng, Giang Diệu nghi hoặc cau mày: “Vương gia?”
Nam nhân phía sau khẽ "Ừ" một tiếng.
Thì ra không phải là không nghe thấy, mà là cố tình không để ý tới thôi.
Lục Lưu nói: “Hôm nay Kiều Tuần hẹn bản vương ra, trước đó bản vương cũng không biết hắn sắp xếp chuyện này……” Hắn dừng một chút, thành thật nói, “Nhưng bản vương có thể đoán được.”
Đã đoán được vì sao vẫn đến? Giang Diệu có chút quẫn bách, nếu hôm nay người mà Kiều Tuần an bài không phải Lục Lưu, mà là người khác, có lẽ nàng sẽ đối xử giống như Kỳ Trừng lần trước, đem hắn bỏ vào bao tải, đánh một trận để xả giận.
Lục Lưu lại nói: “Hôm qua bản vương đã nhắc nhở ngươi, cách Kiều biểu ca của ngươi xa một chút, ngươi đã làm thế nào? Xem lời nói của ban vương như gió thoảng bên tai, vừa chớp mắt đã theo hắn ra cửa. Lúc ấy bản vương đang nghĩ, rốt cuộc ngươi có đến hay không. Ngươi thấy chưa, hôm nay nếu không phải là bản vương, đổi thành một người khác, có lẽ ngươi đã bị biểu ca ngươi bán rồi.” Bảo bối đích tôn nữ của Trấn Quốc Công phủ thì sao? Lén ra ngoài gặp gỡ nam nhân, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cuối cùng không phải sẽ nhận mệnh gả đi hay sao. Tuổi còn nhỏ, không biết nhìn người, đã vậy còn giận dỗi.
Hình như hắn nói cũng đúng.
Giang Diệu cúi đầu nhìn tay mình, nói: “Tuần biểu ca là biểu ca ruột của ta, hắn……”
“…… Đừng nói là biểu ca ruột thịt, cho dù là anh ruột, loại chuyện này cũng có rất nhiều.” Lục Lưu có chút giận dỗi tre lớn rồi khó uốn cong, tiếp tục dạy, “Việc hôm nay, cứ xem như đi một ngày đàng học một sàng khôn, ngươi yên tâm, bản vương không phải thuộc loại người thích khua môi múa mép.”
Giang Diệu phát hiện ra nếu Lục Lưu không lên tiếng thì sẽ im lặng suốt, nhưng một khi đã lên tiếng thì miệng lưỡi trơn tru, nàng vốn không phải là đối thủ của hắn. Lúc trước hắn cũng không phải là như vậy.
Nhưng Giang Diệu cũng là người thị phi rõ ràng, nghe xong lời Lục Lưu nói, lập tức nói đầy thành ý: “Đa tạ Vương gia.”
Tuổi còn nhỏ dễ dàng tin người khác, cũng không phải là lỗi to tác gì, thêm nữa nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, cũng coi như là trẻ nhỏ dễ dạy. Lục Lưu cảm thấy trong lòng thoáng an ủi, kẹp chặt bụng ngựa, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, nhưng trong đầu chỉ vẩn vơ thân thể nhỏ xinh mềm oặt trong lòng ngực, giống như chủ cần dùng sức, sẽ vỡ tan ngay.
Lục Lưu cúi đầu nhìn thoáng xuống, lọt vào tầm mắt trước tiên là chiếc cổ mảnh khảnh trắng noãn, xương quai xanh duyên dáng như ẩn như hiện sau cổ áo. Nàng thở nhè nhẹ, lồng ngực lúc lên lúc xuống…… Tiểu cô nương này ngày thường thực sự rất xinh đẹp, nhưng thân thể vẫn chưa kịp dậy thì, cũng chẳng có gì để thu hút tầm mắt. Nhưng kỳ lạ là, lại làm hắn không thể kiềm chế cứ nhìn mãi không muốn rời đi. (=.
Lục Lưu dời mắt sang chỗ khác, ánh mắt bất chợt dừng lại trên vành tai non mềm của tiểu cô nương, trên đó mang một chiếc khuyên tai hình thỏ ngọc đang giã thuốc bằng vàng, chú thỏ rất nhỏ nhưng lại sinh động như thật, mắt thỏ được điểm bằng một viên hồng bảo thạch nhỏ như hạt gạo, khá tinh xảo đáng yêu.
Lục Lưu lẳng lặng nhìn chú thỏ đang đong đưa trên vành tai nhỏ ấy, thật lâu không lên tiếng.
Mà Giang Diệu, cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nam nhân phả lên trên má và cổ của mình, có chút không được tự nhiên.
Nàng hắng giọng nói, nói: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta trở về đi.” Nàng nghe nam nhân phía sau ừ một tiếng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hơi cúi đầu, cảm thấy vành tai mình như bị cái gì đó quấn lấy. Cưỡi ngựa lâu như thế, tóc nàng đương nhiên có chút rối loạn, khuyên tai đong đưa, có lẽ là bị tóc quấn vào.
Giang Diệu giơ tay lên sờ, lại nghe nam nhân phía sau nói, “…… Đừng nhúc nhích.”
Hắn nói đừng nhúc nhích, nàng thật đúng là không dám nhúc nhích.
Lục Lưu nhìn sợi tóc đanh quấn quanh vành tai, đưa tay lên gỡ ra giúp nàng, rồi sau đó sửa sửa. Làm xong hắn mới kéo ngựa chậm rãi quay đầu. Nghe được một âm thanh cực nhỏ, Lục Lưu cúi đầu, nhìn thấy một phiến truỵ bằng ngọc trắng rơi trên mặt đất, lúc này mới nói: “Ngồi yên.”
Hắn xoay người xuống ngựa, đem phiến trụy nhặt lên, quan sát một phen, rồi sau đó một lần nữa lên ngựa, mở ra tay nói: “Của ngươi à?”
Đây là quà sinh thần nàng mua tặng cho Hoắc Nghiên.
Giang Diệu vội vàng duỗi tay ra lấy, gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Lưu cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Việc xảy ra hôm nay, nếu ngươi còn không vui, bản vương tạ lỗi với ngươi. Về phần Kiều Tuần……”
Nếu để Kiều Tuần rơi vào trong tay Lục Lưu, vậy chết chắc rồi. Giang Diệu vội vàng nói: “Chuyện này, ta muốn tự mình xử lý.” Kiều Tuần xác thực quá đáng, nhưng dù sao hắn cũng là biểu ca ruột của nàng, hơn nữa cậu mợ nàng hết mực yêu thương nàng, coi như nể tình hai người bọn họ, nàng cũng sẽ không thực sự làm gì Kiều Tuần. Nhưng do Kiều Tuần không đúng trước nên sau này cũng đừng mong nàng cho hắn sắc mặt tốt xem.
Lục Lưu tự vấn bản thân mình cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhàn nhạt nói: “Vậy cũng được.”
Bảo Cân cùng Bảo Lục vẫn ở chỗ cũ đứng đợi, ngóng dài cả cổ về hướng hai người rời đi, mắt thấy đã qua hết nửa canh giờ, cả đám gấp đến độ sắp bật khóc.
Lục Hà cũng cảm thấy Vương gia nhà mình làm như vậy cũng quá không phúc hậu, nhưng hắn cảm thấy, Vương gia cũng sẽ không làm gì tổn hại cho Giang cô nương, nhỏ giọng an ủi hai nha hoàn: “Hai vị cô nương yên tâm, có Vương gia, Giang cô nương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chính là bởi vì có Tuyên vương ở đó, nên mới càng đáng sợ hơn đấy!
Trai đơn gái chiếc, nếu để bị người nhìn thấy, thanh danh tiểu thư nhà nàng cũng xong đời. Gương mặt tròn trịa của Bảo Lục mếu máo, vành mắt đỏ hồng, đầu tiên tiểu thư nhà nàng bị biểu ca khi dễ, hiện giờ lại bị Tuyên Vương bắt đi mất, thật sự là quá khi dễ người. Bảo Lục nhấc chân dẫm mạnh lên chân Lục Hà, thấy Lục Hà kêu đau, nàng mới cảm thấy hả giận mấy phần, phẫn uất nói: “Nếu tiểu thư nhà ta có xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi”
Nghĩ đến cảnh tượng Giang Diệu ra tay đánh Kiều Tuần vừa rồi, Lục Hà thầm than: Đúng là chủ nào nha hoàn nấy, không dễ đối phó!
Lúc này Bảo Cân hưng phấn hô một tiếng: “Tiểu thư đã trở lại.”
Bảo Lục ngẩng đầu, quả thực thấy cách đó không xa Tuyên Vương mang theo tiểu thư nhà nàng đã trở lại.
Hai nha hoàn sốt ruột chạy đến đón, Giang Diệu lập tức tự bước xuống, hướng về phía Lục Lưu nghiêng người hành lễ, sau đó nhanh chân bước lên xe ngựa.
Bảo Cân trên dưới đánh giá một phen, đỏ mắt quan tâm: “Tiểu thư, Tuyên Vương có……”
Có cái gì? Giang Diệu vội lắc đầu, nói: “Yên tâm, ta không có việc gì.” Nàng nghĩ nghĩ, lại nói, “Chuyện hôm nay, các tỷ không được nói với bất kì ai khác.”
Chuyện này các nàng đương nhiên hiểu được. Bảo Cân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu thư không sao thì tốt rồi.”
Bảo Lục cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư yên tâm, chuyện này nếu có đánh chết nô tỳ cũng sẽ không nói.”
Hai nha hoàn có thể hầu hạ ở bên người Giang Diệu, cảm thấy đã là phúc phận kiếp trước tu hành mới có được, nếu tiểu thư bọn họ có xảy ra chuyện gì, bọn họ đương nhiên cũng sẽ liều mạng để che đậy. Huống chi hiện giờ tiểu thư không có việc gì, thì không còn gì tốt hơn nữa.
•
Giang Diệu trở về Trấn Quốc Công phủ. Vừa hồi phủ, nàng lập tức đến thỉnh an Kiều Thị, thuận tiện giải thích hôm nay vì sao trở về muộn như vậy.
Nào biết Giang Diệu vừa đến sảnh ngoài, liền thấy mẫu thân nhà mình cùng Kiều Tuần trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Kiều Thị thấy khuê nữ đã trở lại, cười tủm tỉm nói: “Diệu Diệu đã trở lại, con nhìn này, Tuần biểu ca cố ý đến thăm con đây.” Bà chỉ vào mấy túi giấy dầu trên bàn, “Còn mang đến bánh ngọt và mứt hoa quả mà con thích ăn nhất đấy."
Kiều Thị đối với đứa cháu trai tên Kiều Tuần này cũng thương yêu đến không lời gì để nói, Kiều Tuần có thể cưới được kiều thê như ý, Kiều Thị cũng tốn không ít công sức. Giang Diệu cũng thế, nàng cũng rất tin tưởng người biểu ca này, cho nên hôm nay mới có thể bị hắn tính kế. Hiện nay Giang Diệu nhìn Kiều Tuần đang mỉm cười, chỉ cảm thấy mặt mày y đầy khả ố, một chút cũng không muốn liếc nhìn y.
Kiều Thị nhìn thấy, cứ ngỡ rằng do khuê nữ không mua được món quà như ý mình nên tiểu cô nương đang dỗi.
Nhưng Kiều Tuần lại hiểu rất rõ vì sao tiểu biểu muội lại giận, y nhìn Kiều Thị cung kính nói: “Cô mẫu, chất nhi có việc muốn nói với biểu muội.”
Kiều Thị xưa nay rất phóng khoáng, đứng dậy nói: “Được, đúng lúc ta cũng có chút việc, con thay cô mẫu dạy dỗ con bé này, tính tình này của nó đều là bị cha nó nuông chiều quá mà ra."
Kiều Tuần cười cười, khen Giang Diệu hết lời. Sau đó hắn vươn cổ ngóng nhìn Kiều Thị đi xa, lúc này mới vội vàng đứng dậy, nghiêng người chào Giang Diệu.
Giang Diệu đang bực, không vui nói: “Biểu ca làm gì vậy?”
Không ổn rồi, từ 'Tuần biểu ca" cực kì thân thiết, trực tiếp biến thành “Biểu ca” lạnh như băng. Kiều Tuần dùng thái độ thành khẩn nói: “Việc hôm nay là do biểu ca làm không đúng, Diệu Diệu, muội tha thứ cho biểu ca lần này thôi, được không?”
Giang Diệu đương nhiên biết trong lòng Kiều Tuần đang suy nghĩ cái gì. Hắn đặc biệt ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chính là lo lắng nàng mách với cha mẹ. Giang Diệu lại càng cảm thấy thất vọng với biểu ca Kiều Tuần này, ngữ khí lạnh lùng nói: “Biểu ca yên tâm được rồi, chuyện này ta sẽ không nói với cha mẹ ta.”
Kiều Tuần chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại nghe Giang Diệu nói: “Nhưng nếu có lần tới ——”
Kiều Tuần nhanh miệng nói: “Diệu Diệu cứ yên tâm, biểu ca nào dám lặp lại lần nữa?”
Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của tiểu biểu muội nhà mình, chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Sao cái đầu nhỏ xinh này lại không biết suy nghĩ như thế chứ? Tuyên Vương có gì không tốt? Tuấn tú lịch sự, tay nắm quyền cao, đến nay lại vẫn chưa lập gia đình. Kiều Tuần tự cảm thấy chuyện hôm nay hắn không có chỗ nào là không đúng, hắn thật lòng muốn tốt cho tiểu biểu muội. Nếu Tuyên Vương là một người phong lưu lạm tình, hắn đương nhiên cũng sẽ không đem biểu muội ruột thịt của mình đẩy vào hố lửa.
Nhưng Tuyên Vương bất cứ về mặt nào cũng đều xuất sắc, có soi mói chỗ nào cũng không chọn ra được khuyết điểm, nếu tiểu biểu muội nhà hắn thành Tuyên Vương phi, dựa vào quyền thế hiện giờ của Tuyên Vương, thì nàng còn uy quyền hơn cả Hoàng Hậu.
Nhưng những ý nghĩ đó, Kiều Tuần cũng không dám nói thành lời, sợ lửa cháy đổ thêm dầu. Chỉ là hắn không nghĩ tới, tiểu biểu muội xưa nay ngoan ngoãn như thế, khi nổi giận lên, thì đúng là quá đáng sợ.
Như nghĩ đến chuyện gì, Giang Diệu lại nói: “Ngoài ta ra, biểu ca có từng đối với Nghi biểu tỷ……”
Kiều Tuần sợ đến mức “Ai u” một tiếng, nói: “Ở trong lòng của muội, chẳng lẽ biểu ca ta là loại người đó sao?”
Giang Diệu đưa mắt nhìn chằm chằm vào y. Ẩn ý trong đó không thể rõ hơn được nữa. Nàng nói: “Ta không cần biết, sau này biểu ca không được tính kế ta, cũng không được tính kế cả Nghi biểu tỷ. Nếu huynh dám, ta sẽ đem chuyện này nói với cha mẹ.” Nàng cố ý bất chấp tất cả uy hiếp nói, “Thanh danh hỏng cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì kiếp này ta đến Thanh Tâm am làm ni cô……” Kiều Mộ Nghi đã đến tuổi cập kê, nếu biểu ca muốn sử dụng loại biện pháp này, lợi dụng nhan sắc muội muội của mình để trèo cao, vậy nàng nhất định sẽ khai báo hết tất cả mọi chuyện.
Kiều Mộ Nghi là một người tinh ranh, Kiều Tuần xưa nay rất hiểu muội muộn của mình, nào dám tính kế gì nàng ấy? Trước giờ đúng là hắn đã quá xem nhẹ vị tiểu biểu muội này. Ngoài ra, nói cho đúng hơn, muội muội nhà hắn tuy thanh tú đáng yêu, nhưng với loại nhan sắc đó, chỉ cần lướt một vòng các quý nữ trong kinh thành, tuỳ tiện đưa tay ra cũng vớt được một đống, sao có thế so được với tiểu biểu muội xinh đẹp như hoa, mỹ mạo vô song của hắn?
Kiều Tuần năn nỉ hứa hẹn mãi, lúc này mới làm cho Giang Diệu tạm vừa lòng. Trước khi đi, còn có chút không yên tâm, dặn dò nói: “Diệu Diệu, muội phải nhớ kỹ đó, tuyệt đối không thể để dượng cô mẫu biết……”
Nhu nhược, hèn nhát! Giang Diệu khẽ cau hàng mày đẹp, hung tợn liếc xéo y, nói: “Biết rồi, huynh mau đi đi.”
Lúc này Kiều Tuần mới cười ha ha đi ra ngoài, ra đến cửa vừa vặn gặp Kiều Thị đang bước vào, vội vàng khách sáo lễ phép cúi người chào từ biệt.
Trên mặt Kiều Thị lộ vẻ nghi ngờ, vào phòng thấy khuê nữ nhà mình đang cầm tách trà lên uống, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi: “Con đang giận Tuần biểu ca con đấy à?”
Giang Diệu lẩm bẩm một câu: “Nữ nhi không có.”
Kiều Thị thương khuê nữ, cũng không nói lời trách cứ gì, chỉ thở dài nói: “Tuần biểu ca của con tuổi vẫn còn khá trẻ, hiện giờ có thể ngồi trên vị trí này, cũng không dễ dàng……” Nói xong, Kiều thị nhìn chằm chằm vào lỗ tai của khuê nữ, nghi hoặc hỏi, “Khuyên tai của con đâu?”
Khuyên tai.
Giang Diệu đặt tách trà xuống, đưa tay sờ sờ vành tai trái của mình, phát hiện khuyên tai thỏ ngọc giã thuốc đã biến mất. Giang Diệu bỗng nhiên nghĩ đến, vừa rồi nàng cùng Lục Lưu cùng cưỡi chung một con ngựa, hắn còn giúp nàng gỡ tóc rối quấn vào khuyên tai……
Là hắn lấy ư?
Nhưng mà ——
Một đại nam nhân như hắn, lấy khuyên tai của nàng làm gì?