Lời Thụy Vương vừa nói ý tứ chính là - bởi vì hắn thích chơi đùa cùng Kiều Nguyên Bảo, nên mới hay bắt nạt nó, trêu chọc nó.
Giang Diệu thật sự có thể hiểu được ý này.
Tiểu hài tử có suy nghĩ kỳ quặc là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, Kiều Nguyên Bảo đúng là đứa bé rất đáng yêu.
Tiểu cô nương thoáng mềm lòng, Thụy Vương từ lúc sinh ra đã tinh xảo đẹp đẽ, lại thêm chuyện bảo bối Xảo Xảo nói với nàng, đã khiến thái độ Giang Diệu đối với hắn thay đổi không ít. Giang Diệu cân nhắc một chút, nhân tiện nói: “Vương Gia thích chơi đùa cùng Nguyên Bảo, đó là phúc khí của nó. Chỉ có điều Nguyên Bảo nhát gan, ở trong cung sợ là không thích hợp với hắn.....”
Thụy Vương tràn đầy tự tin nói: “Tỷ yên tâm, có bản vương ở đây, sẽ không để cho người khác bắt nạt tiểu mập mạp.”
Giang Diệu khẽ mỉm cười, nói: “Ta đương nhiên tin tưởng vương gia. Có điều, nếu vương gia thật sự coi Nguyên Bảo là bằng hữu thì nên tự mình đi nói với nó, đúng không?” Những câu này có nói cùng nàng cũng vô dụng. Nàng thấy tiểu thiếu niên trước mắt lộ ra vẻ thất vọng, vội nói: “Hay như thế này đi, sáng mai ta đến Kiều phủ một chuyến, nói qua vài lời với Nguyên Bảo, cho hắn biết ý tứ của ngài.”
Ánh mắt Thụy vương sáng ngời, vội vàng ôm cánh tay Giang Diệu, tung tăng nhảy nhót nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật tốt.”
Thụy Vương nhìn thật đơn thuần, đại khái nguyên do là bởi vì ít có người quản giáo, tính tình so với con cháu dòng dõi hoàng tộc đồng trang lứa có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều. Hắn ầm ĩ muốn lôi kéo Giang Diệu đi Quảng Lăng cung chơi đùa. Mặc dù Giang Diệu đã nôn nóng nói phải xuất cung sớm, hắn cũng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ân cần như vậy. Tiểu thiếu niên quá nhiệt tình, Giang Diệu không nỡ từ chối hắn. Hơn nữa, có lẽ là bởi vì thấy được vẻ mặt đơn thuần ngây thơ của hắn, nên hiện tại nhìn Thụy Vương, nàng còn cảm thấy rất yêu thích.
Đi được một đoạn đường, liền nghe được phía sau có người kêu một tiếng “Đôn Nhi”. Giang Diệu nhận ra được thanh âm của người kia, khóe miệng không nhịn được cong cong lên, nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy hắn mặc một thân cẩm bào, chi lan ngọc thụ đứng ở nơi đó.
Thụy Vương nhìn thấy Lục Lưu, cũng không đi qua, chỉ mở miệng nói: "Biểu ca ta muốn chơi đùa với Giang tỷ tỷ."
Lúc trước còn đánh người ta, lúc này lại thích chơi đùa cùng người ta.
Lục Lưu chậm rãi đi qua, thấy Thụy Vương một thân một mình, liền hiểu được là hắn ta lén lút chạy ra ngoài. Hắn quay đầu nói với Lục Hà ở phía sau: “Đưa Thụy vương trở về.”
Thụy Vương bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh nói: “Ta không về!”
Lục Lưu nét mặt không cảm xúc, ngữ khí thản nhiên: “Nghe Hoàng Thượng nói, mấy ngày nay bài tập của ngươi không hoàn thành đúng thời hạn, còn cãi lời tiên sinh. Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ nói với Thái Hậu, tháng sau không dẫn ngươi đi xem trận thi đấu đá cầu ở Tung Sơn thư viện nữa.”
Thụy Vương tuy là hoành hành ngang ngược ở trong cung, tất cả mọi người đều phải thuận theo hắn, duy chỉ có một điểm không được như ý - đó chính là không thể thường xuyên xuất cung. Ngay cả Cảnh Huệ Đế, thân là cửu ngũ chí tôn, cũng cực ít có thời gian rảnh rỗi để xuất cung. Việc xuất cung được Thái Hậu quản rất nghiêm, Thụy Vương đương nhiên chỉ có thể đem hi vọng ký thác trên người Lục Lưu. Bởi vì Lục Lưu đã từng dẫn hắn đi ra ngoài vài lần, cho nên Thụy vương đối với vị biểu ca Lục Lưu này càng nảy sinh sự tôn kính.
Tháng sau Tung Sơn thư viện tổ chức cuộc thi đấu đá cầu, Thụy Vương đã sớm la hét muốn đi xem, tuy rằng chúng tỳ nữ và công công trong cung cũng đã nỗ lực học tập đá cầu để đá cho hắn xem, nhưng thực sự không thể sánh được những thiếu niên hăng hái bên trong thư viện kia, khiến trận thi đấu trở nên đặc sắc.
Thụy Vương là người thông minh, vừa nghe lời này, liền mím mím môi, ngoan ngoãn thỏa hiệp nói: “Thôi được rồi... ” Hắn lưu luyến không rời nhìn Giang Diệu, hướng về phía nàng trừng mắt, “Giang tỷ tỷ đã hứa với Đôn Nhi rồi nha, nhất định phải làm chu đáo đó.”
Đương nhiên.
Giang Diệu cười tươi, bảo đảm nói: “Vương gia cứ yên tâm.”
Tiểu thiếu niên lộ ra nụ cười thỏa mãn, cùng với Lục Hà đi về Quảng Lăng cung.
Sau khi Giang Diệu hơi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dịu dàng của nam nhân trước mặt.
Giang Diệu được Lục Lưu đưa tới một nơi ở Thiên điện. Tuy rằng mấy ngày này nàng thường xuyên tiến cung theo trưởng công chúa, Lục Lưu cũng thường xuyên chờ ở trong cung, nhưng thật sự nàng cùng Lục Lưu không biết làm sao cứ không gặp được nhau. Hiện tại nàng thấy hắn khí định thần nhàn châm trà cho nàng, mới đi qua, nói một câu giết phong cảnh: “Ta phải trở về rồi.”
Lục Lưu có chút bất mãn, gương mặt sa sầm lại.
Giang Diệu cười cười, đi qua đưa tay xoa bóp mặt hắn, dịu dàng nói: “Nếu ta trở về muộn, phụ thân và nương ta sẽ lo lắng.”
Lục Lưu mặc kệ, bắt lấy tay nàng, hỏi: "Vừa rồi Đôn Nhi cùng nàng nói về chuyện gì vậy?"
Giang Diệu cũng không giấu hắn, trả lời: “Thụy Vương nói hắn rất yêu thích Nguyên Bảo, hy vọng Nguyên Bảo có thể tiếp tục vào cung làm thư đồng của hắn. Có điều chuyện này ta không có cách nào đáp ứng, phải hỏi xem ý tứ của Nguyên Bảo thế nào đã.” Tuy nhiên theo như Giang Diệu quan sát, biểu đệ mập của nàng chán ghét Thụy Vương như thế, nhất định là sẽ không đáp ứng. Cho dù nàng nói lời tốt đẹp như nào, hai người có thể trở thành bằng hữu hay không, thì đây không phải là chuyện nàng có thể quản được. Giang Diệu lại hỏi: “Thụy Vương hình như rất nghe lời vương gia?”
Lẽ ra, thân phận Thụy Vương còn cao quý hơn hắn một chút, nhưng hai người bọn họ, nhìn như huynh đệ trong một gia đình bình thường. Thật đúng là có chút hiếm có.
Lục Lưu vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của nàng, nói rằng: “Ta đã cứu mạng của hắn, sau đó tiểu tử này tự nhiên có chút tôn sùng ta.”
Dòng máu hoàng thất cũng không phải chỉ có mỗi một người như Thụy vương, có thể khiến Lục Lưu bằng lòng cứu giúp Thụy Vương, trong chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân. Giang Diệu biết, mẹ đẻ của Thụy vương là Tường tần, tại thời điểm sinh ra Thụy Vương thì khó sinh nên đã chết, Lục Lưu cũng giống vậy. Nói cho cùng, hắn nhìn như không có tình người, kỳ thực vẫn luôn chất chứa sự thương cảm. Vừa nghĩ đến, Giang Diệu đúng là có chút đau lòng cho nam nhân này. Đời trước mặc dù nàng mệnh ngắn, nhưng cũng được lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người trong nhà. Nhưng hắn không được như vậy, toàn bộ Tuyên Vương phủ, cũng không thể tìm được bất cứ một người nào có thể thổ lộ tâm tình.
Giang Diệu nắm tay hắn, đem mặt mình áp vào trên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng cọ sát mấy lần, thấy hắn có phần kinh ngạc vì cử chỉ bỗng nhiên thân mật của nàng, khuôn mặt Giang Diệu nóng bừng, nhưng không hề buông lỏng.
Nàng rũ mắt, nói: “Lục Lưu, chàng chờ ta một chút... Đợi ta thêm một thời gian nữa.” Nàng tuy rằng thích hắn, nhưng đây là chuyện cả đời, nàng dù sao cũng phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ. Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, nở nụ cười nói: “Hôm nay cho chàng hôn hai cái.”
Lục Lưu biết rõ trong lòng tiểu cô nương đang suy nghĩ gì. Hắn đem người ôm vào trong lồng ngực, cằm chống trên đỉnh đầu của nàng, cọ qua cọ lại mấy lần, nói: “Bản vương chỉ là muốn gặp nàng một chút, hôm nay sẽ không chiếm tiện nghi của nàng.”
Người này thực sự là... Giang Diệu vừa thẹn vừa giận, trong lòng âm thầm quyết định, lần tới nếu hắn lại muốn hôn nàng, nàng sẽ không cho hắn hôn.
Giang Diệu trở về Trấn Quốc Công phủ, thời điểm dùng bữa tối, mới nghe ba huynh đệ nói chuyện tháng sau đi thi đấu đá cầu ở thư viện. Nàng có ba ca ca văn võ song toàn, lại là sinh ba nên tự nhiên có chút tâm ý tương thông, trên đấu trường phối hợp cực kỳ ăn ý với nhau, vì thế đã liên tục ba năm là người đứng đầu Tung Sơn thư viện.
Giang Diệu vốn không có hứng thú đối với những chuyện này, nhưng hôm nay nàng nghe Thụy Vương nói thì lại cảm thấy có chút hiếu kỳ, nên cũng bước tới gần, hướng về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Tam ca, có thể cho muội đi cùng không?”
Giang Thừa Nhượng cũng có chút kinh ngạc, nhìn tiểu muội nhà mình, nụ cười ấm áp nói: “Diệu Diệu không phải chỉ thích đọc sách sao? Từ lúc nào lại cảm thấy hứng thú với đá cầu vậy?”
Nói cứ như nàng là con mọt sách vậy. Giang Diệu bất mãn nói: “Trước đây vẫn hay nghe nói các ca ca đá cầu rất lợi hại, muội tuy rằng đã từng thấy qua, nhưng lại chưa được xem khi thi đấu chân chính. Sao vậy? Đại ca sợ gì chứ?”
Giang Thừa Ngạn cũng lên tiếng, nói: “Sợ cái gì? Diệu Diệu muội không biết một điều, nếu chúng ta đứng thứ hai, vậy thì không ai dám đứng thứ nhất. Ngày ấy cũng có rất nhiều tiểu cô nương đến xem, Diệu Diệu muội muốn đến thư viện của chúng ta đương nhiên là có thể, ta sẽ chọn cho muội một vị trí thật đẹp, để muội nhìn mỗi người ca ca của muội oai hùng như thế nào.”
Ba người ca ca này, đương nhiên là dễ nói chuyện, nhưng Giang Diệu sợ mẫu thân nàng không đáp ứng, đôi mắt to long lanh hướng về phía Kiều Thị chớp chớp, ngữ khí mềm mại nói: “Mẫu thân...”
Kiều Thị là người từng trải, sao lại không nhìn ra lý do muốn đi cùng của khuê nữ cũng không phải là bởi vì ba người ca ca.
Hoắc Nghiên và ba huynh đệ học cùng một thư viện, mấy ngày nay Giang Diệu ngoại trừ chờ ở trong phủ, thì chính là vào cung cùng trưởng công chúa, thật đúng là một đường không hề đi qua Bình Tân Hầu phủ. Kiều thị cảm thấy, nên để cho khuê nữ đi gặp gỡ người trong lòng, dù sao khuê nữ cùng Hoắc Nghiễn xác thực ít có cơ hội gặp mặt. Kiều Thị cũng không phải là người cứng nhắc, hơn nữa là tin vào nhân phẩm của Hoắc Nghiễn, đương nhiên cảm thấy, nếu là sau này khuê nữ thật sự phải gả cho Hoắc Nghiễn, trước khi lấy nhau thì tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Kiều Thị đương nhiên gật đầu.
Trong lòng Giang Diệu thầm nghĩ thật có lỗi với Hoắc Nghiễn. Hôm nay gặp Lục Lưu, nàng đã nghĩ, biết vậy ngày ấy liền đồng ý làm một cái hầu bao cho hắn. Chỉ là trong cung nhiều ánh mắt soi mói, nếu thấy nàng cùng hắn gặp mặt sẽ không tốt. Nếu tháng sau Lục Lưu cũng có thể đến Tung Sơn thư viện, hắn tất nhiên sẽ nghĩ cách cùng nàng gặp mặt. Ước chừng thời gian còn có hơn nửa tháng, hầu bao của nàng lén lén lút lút cũng đã thêu được gần một nửa, vẫn kịp hoàn thành.
Ngày tiếp theo Giang Diệu không cần phải vào trong cung cùng trưởng công chúa, nên dứt khoát đi một chuyến tới Kiều phủ.
Sau khi tiếp kiến ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu, nàng liền đến sân của Kiều Mộ Nghi, đợi Kiều Nguyên Bảo học xong.
Kiều Mộ Nghi rất thông minh, nhìn thấy dáng điệu này của Giang Diệu, ngữ khí hơi có vị chua, nói rằng: “Thì ra không phải tới thăm ta, mà là để gặp Nguyên Bảo.”
Sớm đoán được Kiều Mộ Nghi sẽ có biểu cảm như vậy, Giang Diệu đem cái hộp nhỏ mình đã chuẩn bị kỹ càng đưa tới, nói rằng: “Nghi biểu tỷ, đây là một phương thuốc gia truyền của mẫu thân ta. Nghi biểu tỷ trước tiên thử một chút xem, nếu dùng mà thấy thích, lần tới ta lại cho người mang đến.”
Kiều Mộ Nghi thích làm đẹp, cũng nghe nói Kiều Thị có một bộ những bài thuốc bí mật về bảo dưỡng cơ thể, chuyện này những nữ quyến nhà quyền quý trong phạm vi thành Trung Đô đều biết, ai cũng nhìn thấy Kiều Thị kia có dung nhan thật là đẹp, ai cũng hiếu kỳ Kiều Thị bảo dưỡng như thế nào. Giang Diệu tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng rõ ràng từ nhỏ cũng đã được chăm sóc khá tốt, nhìn vị tiểu biểu muội này của nàng, non mơn mởn, hai người đã từng cùng tắm ở ôn tuyền, vì lẽ đó Kiều Mộ Nghi biết được trên người vị tiểu biểu muội này chỗ nào cũng đẹp, liền cảm thấy một cô nương như vậy thật khiến người khác hâm mộ.
Kiều Mộ Nghi nhếch miệng lên, mở cái hộp nhỏ ra ngửi một cái, lập tức lộ ra nụ cười xán lạn, nói: “Như thế này còn tạm được.”
Hôm nay Kiều Nguyên Bảo giờ thân (1) đã học xong, vừa trở về Kiều phủ liền nghe tin tiểu biểu tỷ đến chơi, trong lòng hưng phấn vội vàng chạy vào sân. Kiều Nguyên Bảo trắng nõn nà, khuôn mặt có chút hồng hào, bởi vì chạy nhanh, cái trán vẫn còn chảy đầy mồ hôi. Tiểu thiếu niên mặc trên người một thân tố bào xanh đậm, trên đầu mang một cái mũ quả dưa nhỏ bằng gấm có màu sắc tương tự, làm nổi bật lên vẻ non nớt khiến hắn trông đặc biệt đáng yêu. Quả nhiên là một tiểu mập mạp mi thanh mục tú.
(1) Giờ thân: Từ 15h đến 17h chiều.
Kiều Nguyên Bảo nhìn thấy Giang Diệu thì rất vui vẻ, nhưng vừa nghe nguyên do Giang Diệu tới đây để là chuyển lời của Thụy Vương, hắn liền nhăn mày, nói rằng: “Đệ không muốn.” Người hắn chán ghét nhất chính là Thụy Vương.
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Giang Diệu cũng không có gì kinh ngạc, nói: “Vậy được, lần tới nếu ta gặp Thụy Vương, sẽ trả lời y như thế.”
“Được.” Kiều Nguyên Bảo gật gật đầu, do dự một lúc, có lòng tốt nhắc nhở, “Tiểu biểu tỷ, Thụy Vương... nhất định sẽ bắt nạt tỷ, lần sau thấy hắn thì tránh xa một chút.”
Giang Diệu muốn nói với hắn, kỳ thực Thụy Vương vẫn rất ngoan ngoãn, chỉ là nàng biết Thụy Vương đã tạo một ấn tượng quá kém với biểu đệ mập của nàng, sợ là một thời gian ngắn cũng không thay đổi được.
Giang Diệu không có ý định ở lại Kiều phủ dùng bữa tối, nhìn thời gian không còn sớm, liền dự định hồi phủ. Nhưng Kiều Mộ Nghi cùng Kiều Nguyên Bảo mới chuẩn bị đưa Giang Diệu đến tiền thính, đã thấy Trương Thị vẻ mặt khẩn trương đang đi lại đây, hướng về phía hài tử nói: “Tuyên Vương cùng Thụy Vương đã tới, mau mau cùng ta đến tiền thính.”
Vô duyên vô cớ, hai vị Phật tôn này sao lại đến đây?
Kiều Mộ Nghi chép chép miệng nói: “Ta đi thay xiêm y.”
Bởi vì hôm nay người Tuyên Vương và Thụy Vương muốn gặp là Kiều Nguyên Bảo, cho nên Trương Thị nghe xong cũng không nói gì, nhìn hai tiểu cô nương nói: “Vậy các con sửa sang xong thì mau mau lại đây, ta mang Nguyên Bảo đến đó trước.”
Thấy dáng vẻ vội vã cuống cuồng của mẫu thân, Kiều Mộ Nghi kéo tay Giang Diệu nhàn nhã đi về trong sân của mình, sau khi trở về phòng liền thay đổi một thân xiêm y màu hồng đào xinh đẹp thêu hồ điệp xuyên hoa, cài trâm, đi giày vải cũng thêu hoa.
Ngồi ở trước gương, vừa trang điểm vừa nói: “Lần trước Tuyên Vương làm tiệc mừng thọ cho tổ phụ, ta thật ra từ xa xa nhìn thấy bóng lưng của hắn, nhìn cao cao gầy gầy, khí vũ hiên ngang. Tuy rằng người ta mới khoảng hai mươi, nhưng mà thân phận không giống nhau, khí chất so với mọi người cũng không giống... ” Nàng ấy lẩm bẩm, tò mò nhìn Giang Diệu, nói rằng, “Ta nghe nói nha, Tuyên Vương dự định tham gia đại hôn của Hoàng thượng rồi sau đó mới kết hôn. Tất cả mọi người đều đoán, Tuyên Vương sợ là sẽ phải cưới Hoắc Vi của Bình Tân Hầu phủ, có điều cũng có người nói, Trang thái phi muốn đem cháu ngoại của mình là nữ nhi Trần Ngưng Kiều hứa gả cho Tuyên Vương."
Kiều Mộ Nghi tự nói một thôi một hồi, bỗng nhiên hứng thú dâng cao, đôi mắt lóng lánh nói: “Diệu Diệu, ta cảm thấy ngôi vị Tuyên Vương phi này quá nửa là của Trần Ngưng Kiều, muội cảm thấy sẽ là ai thế?”
Nói tới Trần Ngưng Kiều, lại khiến Giang Diệu nhớ tới ngày ấy Trần Ngưng Kiều đã giở thủ đoạn thấp hèn.
Kiều Mộ Nghi đang tô son môi, thấy vẻ mặt của tiểu biểu muội xinh xắn bỗng ngẩn ra, liền thở dài vô vị nói: “Thật là, ta hỏi muội thì có ích lợi gì. Muội là một tiểu cô nương, làm sao hiểu những thứ này?”
Nàng có chỗ nào không hiểu chứ!
Giang Diệu thầm nghĩ: Người Lục Lưu muốn kết hôn là nàng đó nha.