Chương 156
Diệp Thiên Linh nở nụ cười cứng ngắc: “Không… không có gì đâu, chỉ là nhà họ Diệp chúng ta có một ít giao dịch hàng hóa với hội Thương Long thôi mà, không đáng giá đâu, không đáng giá đâu!”
“Ồ, ra là thế à!”
Một giây trước Diệp Phùng còn mỉm cười, một giây sau anh đã giơ chân ra đạp Diệp Thiên Linh ở dưới chân mình rồi, anh nở nụ cười dữ dằn: “Xem ra tôi phải đổi sang cách khác để hỏi thôi!”
“Con gái của tôi đang ở đâu?”
“Tôi… tôi không biết!”
Diệp Thiên Linh còn đang khổ sở giãy giụa, bởi vì ông ta biết rõ một điều chỉ cần mình hé miệng nói ra nửa lời thì chắc chắn ông ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Thưa thầy!”
“Chúng tôi phát hiện ra một số thứ ở trên tàu!”
Cố Trọng Cung đã lặng lẽ cử một đội của tiểu đội Nam Vực lên tàu kiểm tra từ lâu rồi, lúc này họ đến đây để báo cáo!
Vẻ mặt của Diệp Thiên Linh đột nhiên thay đổi, ông ta ôm chặt lấy một chân của Diệp Phùng rồi nói: “Đừng mà, đừng đi tới đó, ở đó không có gì hết đâu!”
“Diệp Phùng, chúng ta là người một nhà cơ mà.” “Tôi là bác của cậu tôi đảm bảo, trước khi trời sáng ngày mai con gái của cậu nhất định sẽ bình an xuất hiện trước mặt cậu. Thêm nữa ân oán giữa nhà họ Diệp chúng tôi và cậu sẽ xóa bỏ sạch sẽ, sau này sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.”
“Tôi sẽ tự mình thuyết phục mẹ để cậu quay trở lại nhà họ Diệp một lần nữa. Tôi chỉ xin cậu, cậu cứ coi như đêm nay không xảy ra chuyện gì đi, được không?”
“Cút.”
Diệp Phùng giơ chân đá văng ông ta ra, ông ta càng nói như thế Diệp Phùng càng cảm thấy bên trong đó chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Diệp Phùng bước nhanh lên tàu, anh đứng trước container bình thường, vẻ mặt của Cố Trọng Cung cực kỳ khó coi, anh ta nghiêm giọng nói: “Thưa thầy, thầy. thầy nhất định phải bình tĩnh!”
“Đừng nhiều lời nữa, mau mở container ra!”
Trái tim của Diệp Phùng bỗng đập bộp một cái.
Có mấy chiến sĩ đứng ra, họ nhanh chóng chạy đến bên container cùng nhau hợp sức lại kéo cánh cửa làm bằng sắt nặng nề ra.
Diệp Phùng gắt gao nhìn chằm chằm vào container sắp được mở ra, lúc mọi thứ dần xuất hiện trước mặt anh…
Ầm…
Tiếng hít thở trầm thấp lập tức vang lên khắp bến tàu.
Trong container chất đầy một đống lồng sắt cao hơn một mét rộng hơn một mét, mà trong lồng sắt là những đứa trẻ bị trói chặt lại bằng dây thừng, mắt và miệng của chúng đều bị bịt bằng vải đen hết.
Có thể là sợ hãi, cũng có thể là bị bệnh, the nhìn đám nhóc này đứa nào đứa nấy đều tái mét mặt mày. Hơn nữa không đứa nào không hấp hối xụi lơ nằm trong thùng sắt cả, cảnh tượng này khiến cho những người nhìn thấy có một loại cảm giác chúng có thể cứ ngủ như thế mãi bất cứ lúc nào.
Lúc mở cánh cửa container ra, một mùi khai nồng nặc nhanh chóng toả ra bốn phía xung quanh tàu, thậm chí còn khiến cho một số người không chịu được mà nhíu chặt mày lại.
Đến cả những chiến sĩ biên giới không sợ chết đứng ở đây nhìn thấy cảnh này cũng đều phải trợn mắt há hốc mồm.
Sao trong container lại chứa nhiều trẻ con đến thế chứ?
Những đứa trẻ đó là gì?
Chúng là một phần máu thịt của ba mẹ chúng! Chúng là hy vọng của cả gia đình! Chúng là đều những mầm non tương lai của tổ quốc.
Nhưng vào lúc này chúng lại trông không khác gì súc vật. Không! Thậm chí còn không bằng cả súc vật nữa, chúng bị nhốt trong nhà giam nhỏ hẹp như thế này, mặc cho người ta chém giết.
“Thi Nguyệt?” Đột nhiên Diệp Phùng khẽ lẩm bẩm một tiếng rồi sau đó anh quát lớn lên: “Mọi người còn ngây ra đó làm gì! Mau đi tìm con bé cho tôi!”
Sau khi Thiết Chinh Nhạc, Cổ Trọng Cung và mọi người quay người lại, tất cả mọi người đều lập tức ba chân bốn cẳng chuyển từng thùng ra. Sau hơn mười phút, ở phía thùng sắt cuối cùng, Diệp Phùng liếc mắt một cái đã nhận ra bộ quần áo bẩn đến nỗi không nhận ra hình dáng kia chính là quần áo Thị Nguyệt mặc khi mất tích.
Diệp Phùng vội vội vàng vàng chạy đến trước cái lồng sắt, giọng của Diệp Phùng run run, anh khẽ gọi: “Thi Nguyệt…”
Thi Nguyệt thoi thóp nằm co quắp trong lồng sợ hãi run lên cầm cập, anh chắc chắn Thi Nguyệt ở đó, một chiếc đầu nho nhỏ cố gắng hết sức ló ra ngoài thăm dò. Dường như cô bé muốn chắc chắn rằng tiếng gọi khẽ cô bé nghe thấy đó không phải do cô bé ảo giác mà thành.
Khoé mắt của Diệp Phùng dần dần ẩm ướt, anh giơ tay nhẹ nhàng kéo lấy tấm vải bố đen đang bịt mắt và miệng Thi Nguyệt xuống rồi nói: “Thi Nguyệt, ba tới rồi đây.”
Tự nhiên bịt mắt bị lấy xuống khiến cho Thi Nguyệt không kịp thích ứng, nhưng khi cô bé nghe thấy tiếng gọi rõ ràng của Diệp Phùng nên đã mặc kệ ngọn đèn pha chói mắt mà đột nhiên quay đầu lại. Sau đó cô bé ngây người ra, nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã ướt đẫm nước mắt của cô bé một lần nữa.
Cái miệng nhỏ run run, cô bé khóc rống lên, bộc phát hết ra những tủi thân và sợ hãi mà mình đang phải kìm nén ở trong lòng ra. Cô bé nhanh chóng giãy giụa muốn bổ nhào về phía Diệp Phùng.
Thế nhưng cô bé bị trói khắp người, hơn nữa vì cái cổ bị xích sắt buộc lấy vừa đứng lên đã ngã ngay xuống, đầu cũng đập mạnh vào lồng sắt.
Dù vậy Thi Nguyệt vẫn cứ kêu khóc giãy giụa cố gắng bò lên trên.
Diệp Phùng run rẩy, anh nhanh chóng giang tay ra bế Thi Nguyệt lên. Lúc anh định ôm chặt lấy Thi Nguyệt vào lòng thì khoá khoá lồng sắt và xích sắt trên cổ của Thi Nguyệt bỗng nhiên siết chặt lại, không chỉ suýt chút nữa kéo Thi Nguyệt quay về mà vì lực quá lớn suýt chút nữa đã siết chặt cổ của Thi Nguyệt đến trợn mắt.
Diệp Phùng nén cơn giận dữ, hai tay anh giữ chặt cái lồng chế tạo bằng thép này, cơ bắp hai tay nổi hết lên, anh cố gắng kéo thật mạnh mới miễn cưỡng kéo được lồng sắt ra, sau đó lại bám chặt lấy xích sắt trên người cô bé, lại ra sức kéo một cái, mặc kệ bàn tay máu me đầm đìa, cuối cùng xích sắt cũng vì thế mà đứt.
Lúc xích sắt bị đứt, Thi Nguyệt nhanh chóng nhào vào trong lòng Diệp Phùng, cô bé ôm chặt lấy cổ anh khóc nức nở, nước mắt rơi xuống như mưa, cô bé đau khổ khóc nức nở như thế ở trong lòng anh khiến anh có cảm giác trái tim của mình như bị bóp chặt lấy vậy.
Diệp Phùng cũng không để ý đến mùi hôi trên người Thi Nguyệt mà cứ ôm chặt cô bé ở trong lòng, gương mặt đau khổ cất tiếng nỉ non: “Là ba tới muộn, xin lỗi con, thật sự xin lỗi conl”
Có lẽ vì quá sợ hãi thế nên sau khi Thi Nguyệt khóc lớn một trận ở trong lòng Diệp Phùng xong thì yên lặng ngủ thiếp đi, có thể chỉ khi ở trong lòng ba cô bé mới có thể ngủ ngon như thế thôi.
Diệp Phùng cẩn thận đưa cô cho một cấp dưới, rồi sau đó anh rút súng bên hông của Thiết Chinh Nhạc ra, đôi mắt đỏ ngầu đi xuống tàu.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Hoàng Long, anh lạnh lùng nói: “Đây là tàu của hội Thương Long chúng mày đúng không?”
Hoàng Long bị dọa cho hồn vía bay lên mây: “Hiểu lầm thôi mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Anh nghe tôi nói đã, đây chỉ là…”
Âm.
Diệp Phùng không thèm nghe anh ta nói nhiều nữa, anh giơ khẩu súng đang cầm trong tay lên, Hoàng Long im bặt không dám ho he nửa lời nữa.
Sau đó, Diệp Phùng lại nhìn về phía Diệp Thiên LinhI Diệp Thiên Linh bị doạ cho suýt són ra quần, ông ta quỳ rạp xuống dưới đất: “Diêp… Diệp Phùng, cậu… cậu nghe tôi giải thích đất”
“Cậu không thể giết tôi được, tôi là bác ruột của cậu đấy!”
“Chúng là là họ hàng máu mủ tình thâm đót”
“Lúc này ông mới nhớ tới tôi cũng là người thân của ông cơ à?”
Diệp Phùng từ từ bước về phía ông ta, giọng nói như tới từ địa ngục vang lên bên tai ông ta: “Ông có biết những đứa trẻ trong kia đều là người có ba có mẹ không?”
“Ông có biết trong lồng giam ấy đều là những sinh mạng còn sống không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!