Chương 166
Cái tát này làm cho Vương Đại choáng váng: “Nhưng mà rõ ràng là họ không có thiệp mời!”
“Không sai, anh Diệp không có thiệp mời, nhưng anh ấy là khách quý được cô Sở của chúng ta mời đến, thân phận cao quý, cậu có thể sánh được sao?”
Lúc này, một giọng nói hơi mỉa mai truyền đến, bóng dáng của Mai Chi xuất hiện ở cửa: “Cô Mai… Mai Chi!”
Triệu Thiên Phú lập tức cúi thấp đầu, trên mặt xuất hiện đầm đìa mồ hôi hột! Mai Chi liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Thất lễ với khách, không phân rõ thực hư, Triệu Thiên Phú, xem ra anh cũng là người lâu năm ở tầng một, làm xong công việc của hôm nay, anh có thể tự cắt chức nhận lỗi đi!”
“Vâng, cô Mai Chi!”
Triệu Thiên Phú cúi đầu, mặt đầy hối hận.
Sau đó, Mai Chi cung kính mỉm cười nhìn Diệp Phùng, bước xuống bậc thềm, nói: “Anh Diệp, Tổng giám đốc Hà, cô Sở đợi mọi người lâu rồi, nhanh vào cùng tôi nào!” Sau khi mọi người sững sờ choáng váng, Diệp Phùng được bác Quyền trực tiếp dẫn vào trong, Triệu Công và Vương Đại nhìn nhau, nhìn lại tấm thiệp mời cho là tự hào kia trong tay mình, mà lúc này cảm thấy cực kỳ mỉa mai.
“Tên vô dụng này rốt cuộc đến từ đâu, mà có thể khiến thư ký thân cận của cô Sở đích thân mời vào?”
Vương Đại che mặt, một sự u ám hiện lên: “Tôi nghe nói, cô Sở xưa nay kết bạn không kiêng dè, nhưng có điều, ở Thủ đô này, dám chà đạp lên đầu của Vương Đại này, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu ta như vậy.”
“Ha ha.cùng là bốn cậu chủ của Thủ đô, tôi khuyên các người, tốt nhất, đừng dễ dàng đi chọc giận anh ta!”
Một giọng nói có chút nhu hòa vang lên, quay lại nhìn, một người đàn ông với mái tóc dài, ngoại hình khá đẹp, bỗng nhiên bước đến.
“Trần Bách, cậu cũng đến rồi!”
Nhìn thấy sự xuất hiện của anh ấy, vẻ mặt Vương Đại hoảng hốt, liền biến thành cân nhắc: “Nhà họ Trần không có ai sao, nơi quan trọng thế này, vậy mà lại phái cậu thái giám đến đây thế này.”
Nghe thấy tên gọi này, sắc mặt Trần Bách lập tức lóe qua một tia tức giận, giọng nói sắc bén: “Vương Đại, cái miệng của cậu dùng sạch sẽ cho tôi.”
Vương Đại lại không để ý chút nào: “Tôi không dùng sạch sẽ đấy thì sao nào?”
“Cả thủ đô này có ai mà không biết, cậu chủ nhà họ Trần, trời sinh ra không thể đẻ được, chính là một phế nhân không thể giao hợp.”
“Chả trách cậu lại nói giúp cho người đó, phế nhân sánh với vô dụng, hai người các cậu cũng rất là hợp nhau! Ha ha.”
“Được rồi, cậu Vương, cậu Trần dù sao cũng là một trong những cậu chủ của nhà họ Trần, ít nhiều cũng giữ thể diện cho cậu ấy một chút, không còn sớm nữa, chúng ta vào thôi!”
Nhìn dáng vẻ hai người khoác vai nhau, ánh mắt Trần Bách lóe qua một tia lạnh lùng.
Hai tên đần độn, ngay cả một chút não cũng thật sự không có sao?
Tất cả những gì Diệp Phùng thể hiện, sao chỉ có thể vẻn vẹn là giáo viên bình thường chứ? Bước vào buổi dạ tiệc, cả nơi này đàng hoàng tráng lệ, khiến mắt Diệp Phùng hơi sáng lên!
“Dạ tiệc đêm nay, quy mô không nhỏ nhỉ…?”
Sau đó anh cầm ly rượu vang đỏ lên, nhấp một ngụm, hóa ra là rượu vang đỏ của Pháp được chắt lọc ủ mười năm.
Chậc chậc, bữa dạ tiệc này có chút xa xỉ!
Hà Tố Nghi ở bên cạnh nhỏ nhẹ nói: “Tầng một thế lực phân bố rải rác khắp cả nước, cô Sở lần đầu đến đây, các thế lực muốn lấy lòng cô ấy, nhất định là rất nhiều!”
Nếu như có thể trở thành bạn hợp tác của tầng một, cho dù là từ trên phương diện lợi ích hay là thế lực, đối với họ đều có lợi mà không có hại!
“Hà Tố Nghi, là cô sao?”
Tại lúc đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng sửng sốt, nhìn lại là một cô gái mặc bộ lễ phục màu đen, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy.
Nhìn thấy dung khuôn mặt quen thuộc này, Hà Tố Nghi có chút nghĩ ngợi,sau đó một khuôn mặt quen thuộc hiện trong tâm trí, do dự một chút nói: “Cô là Khúc Phí Phượng?”
Sau một hồi kinh ngạc, trên mặt Khúc Phí Phượng lập tức lộ ra một vẻ kiêu ngạo, vênh mặt lên đi tới: “Chậc chậc, thật không ngờ rằng, ở chỗ này mà lại có thể gặp được cô!”
“Hà Tố Nghi, thân phận của cô cũng có thể đến chỗ này sao? Nghe nói, cô còn gả cho một kẻ vô dụng?”
Sắc mặt của Hà Tố Nghi liền khó coi: “Phí Phượng, chúng ta dù thế nào cũng là bạn học, nhiều năm không gặp rồi, sao phải nói nham hiểm như thế chứ?”
Giọng điệu của Khúc Phí Phượng liên vang lên: “Lúc đi học, cô là hoa khôi của trường, còn là tiểu thư của nhà giàu có, tất cả bạn nam của trường đều vây quanh cô, đến cả bạn nam tôi thích, ở trong mắt anh ấy, cũng chỉ có cô, không hề nhìn tôi lấy một cái!”
“Hà Tố Nghi, không phải cô dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của cô sao?”
“Nhưng bây giờ thì sao, cô nhìn tôi xem, tôi đang cùng ở bên cạnh Lý Thái Phương một trong bốn cậu chủ của thủ đô, còn cô thì sao, hoa khôi một thời, kết quả cô vẫn cưới một giáo viên nghèo!”
“Chậc chậc, Hà Tố Nghị, cái loại cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống vực sâu, thế nào?”
Đối mặt với sự châm biếm của Khúc Phí Phượng, Hà Tố Nghi lấy lại bình tĩnh: “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi bây giờ sống rất tốt!”
“Tự lực cánh sinh, có sự nghiệp riêng của mình, còn có một người đàn ông yêu thương tôi, bất luận tôi có làm về muộn đến đâu, anh ấy ở nhà chuẩn bị cho tôi một bữa tối nóng hổi, tất cả những điều này, tôi còn có gì không vừa lòng nhỉ?”
Nghe thấy những lời của Hà Tố Nghị, sắc mặt của Khúc Phí Phương đột nhiên thay đổi, vẻ mặt kiêu ngạo ban đầu lập tức biến đổi có chút méo mói Mặc dù hiện giờ cô ta là bạn gái của thiếu gia họ Lý, nhưng cô ta không ngốc, cô ta biết bản thân mình ham muốn tiền của Lý Thái Phương, Lý Thái Phương chỉ ham muốn vẻ mặt xinh đẹp của cô ta, chỉ có như thế mà thôi!
Hà Tố Nghi mặc dù hạnh phúc, nhưng có được sự nghiệp của riêng mình,mặc dù sống một cuộc sống sang trọng, nhưng trong mắt người ngoài, bản thân là một người phụ nữ bị xem thường mà thôi!
Con khốn Hà Tố Nghi này, dựa vào cái gì mà rơi xuống đến nước như thế mà vẫn có thể hạnh phúc?
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì?!
Sự phẫn nộ lấn át ý chí, cô hắt ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay vào mặt của Hà Tố Nghi mà không cần suy nghĩ, chính tại thời khắc quan trọng này, Diệp Phùng ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt lôi tay Tố Nghi ra.