Chương 167
Nhìn thấy có người đến, Khúc Phí Phương giống như đột nhiên có chỗ dựa vững chắc, lập tức tỏ vẻ dạng bộ uất ức: “Anh yêu, anh phải đứng ra làm chủ cho em!”
Sự việc vừa nãy được nói lại một lần trắng đen đảo lộn, sắc mặt Lý Thái Phương u ám nhìn Diệp Phùng: “Ly rượu này là cậu hắt sao?”
Diệp Phùng cười nói: “Anh không cảm thấy diện mạo tiều tụy này rất hợp với hình tượng chanh chua cay nghiệt như bạn gái anh sao?”
Hì hì!
Một trận cười từ đám đông không nhịn được vang lên!
Lý Thanh Phong xưa nay trân quý thể diện, sắc mặt lại càng thêm khó coi, hắn nhìn khuôn mặt xa lạ này,chăm chú hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”
“Nhóc con lại là cậu?”
“Cậu là chó điên sao? Thấy ai cũng cắn à?”
Một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vang lên, Lý Thái Phương quay đầu lại nhìn, người đang nói chính là Triệu Công!
“Cậu Triệu, anh quen với cậu ta sao?” Nhìn thấy Triệu Công, Lý Thái Phương hơi hơi nhíu mày nói.
“Quen! Đương nhiên là quen!”
Đôi mắt Triệu Công lóe lên sự thâm hiểm: “Tôi biết anh ấy, hơn nữa cực kỳ ấn tượng!”
Sau đó, Triệu Công vô cùng khinh thường nói ra thân phận của Diệp Phùng, sau khi nghe xong, trong mắt Lý Thái Phương lóe lên một tia sáng.
Hắn là một trong bốn cậu chủ có sức mạnh hùng hậu nhất, từ trong cuộc nói chuyện vừa nãy, hắn tự nhiên nhận ra được giữa Diệp Phùng và Triệu Công có thù hận với nhau, nếu như tại đây có thể dạy cho Diệp Phùng một bài học, không chỉ trút giận cho người phụ nữ của hắn, cũng có thể biến cục diện lôi kéo Triệu Công, món giao dịch này không thiệt thòi gì! Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Thái Phương lập tức lạnh lùng: “Nhãi ranh, tạt rượu vào người bạn gái của tôi, cậu xem Lý Thái Phương tôi không tồn tại hay sao?”
“Quỳ xuống xin lỗi cho tôi, xem như cậu thành khẩn, thì chuyện này, tôi có thể xem xét tha thứ cho cậu”
“Cậu Lý!”
Diệp Phùng vẫn chưa nói, giọng của Trần Bách đột nhiên vang lên: “Lúc nãy cũng không ít người nhìn thấy rất rõ, rõ ràng người phụ nữ của cậu trêu trọc trước, nếu như Diệp Phùng không phản kháng thì người bị tạt rượu chính là Hà Tố Nghi rồi!”
Trong mắt Lý Thái Phương lóe qua một tia không đáng: “Thế thì tôi không quản, vợ của một kẻ vô dụng, bị tạt thì sao nào?”
“Thân phận người phụ nữ của tôi là gì đến một sợi tóc cũng đều là vàng quý!”
Nghe đến đây, trên mặt Khúc Phí Phương lóe lên một tia đắc ý: “Có nghe không Hà Tố Nghi, bảo chồng vô dụng của cô quỳ xuống xin lỗi nhanh!”
Lý Thái Phương lạnh lùng: “Không xin lỗi? Hừm! Thế thì bắt đầu từ bây giờ, tất cả sản nghiệp của nhà họ Lý, bắt đầu phát động phong tỏa thương mại đối với tập đoàn Tố Nghi”
“Không sai, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ theo sau ủng hộ!”
“Cũng tính thêm một phần của họ Vương chúng tôi.”
Lúc này, từ đám người ồ lên, hướng về Hà Tố Nghi, trên mặt hiện lên một tia thương cảm.
Cùng lúc đắc tội ba cậu chủ thủ đô, tập đoàn Tố Nghi vừa mới tổ chức lại, vốn không thể chống lại được ba nhà có thương hiệu lớn của thủ đô!
Trên mặt Trần Bách lóe lên một ánh mắt phẫn nộ: “Vì sự ích kỷ của bản thân, trắng đen đảo lộn, ức hiếp kẻ yếu, các người cũng xứng được gọi là bốn cậu chủ của thành phố sao?”
“Cô Hà, tất cả những sản nghiệp thuộc của nhà họ Trần, tự nguyện kết đồng minh với tập đoàn Tổ Nghi, cùng nhau tiến thoái!”
Lý Thái Phương đột nhiên cười khinh bi: “Trần Bách, gọi một tiếng cậu Trần là giữ thể diện cho cậu, nếu không cậu chính là một thái giám đáng chết!”
“Nhà họ Trần này, có phần để cho một kẻ phế vật như cậu lên tiếng sao?”
“Ha ha.”
Giọng cười mỉa mai,cứ thế cười phá lên.
Nhìn thấy những ánh mắt chế giễu của mọi người, Trần Bách nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên!
“Tại sao lại giúp tôi?”
Lúc đó đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Phùng.
Trần Bách ngẩn ngơ một chút, sau đó tự cười chế giễu: “Cũng không có gì, chỉ là tôi từ nhỏ đã quen bị người ta bắt nạt rồi, hoặc là, có chút không quen nhìn thấy người khác lại bị bắt nạt như vậy!”
“Trả lời hay lắm”
Diệp Phùng đưa tay ra: “Chúng ta làm quen một chút nhé, tôi là Diệp Phùng!” Trần Bách sững sờ, anh không thể giao hợp, vốn không ai muốn kết bạn chân thành với anh, nhưng lúc này anh thấy được trong ánh mắt của Diệp Phùng một loại gọi là chân thành!
“Trần.. Trần Bách!”
Lúc này hai bàn tay nắm lấy nhau!
Ánh mắt của Diệp Phùng hơi híp lại: “Nếu như chúng ta đã là bạn bè, thế thì tôi cũng có một thói quen!”
“Chính là, không nỡ nhìn người khác ức hiếp bạn bè của mình!”
Bạn bè?
Câu nói này, khiến trong lòng Trần Bách bất chợt rung động!
Tôi cũng có bạn bè của riêng mình sao?
“Ha ha…”
Lúc đó đột nhiên một trận cười vang lên, Vương Đại chỉ vào Diệp Phùng, vẻ mặt đầy sự giễu cợt: “Hai người trở thành bạn của nhau, phế thải sánh với phế vật, đúng là sự kết hợp hoàn hảo!”
“Cười vào căn bệnh tiềm ẩn của người khác một cách vô lương tâm như vậy, cậu Vương, như thế có thật sự hay ho gì không?”
Vương Đại thờ ơ trả lời: “Có gì mà không hay chứ, hắn đã là thái giám, lẽ nào không thể nói ra để mọi người vui mừng sao?”
“Ồ? Nếu đã là như thế, thế thì chuyện đái dầm của anh, có thể nói ra để chúng tôi vui mừng chung với cậu!”
Vẻ cười tươi của Vương Đại, lập tức dừng lại!
Mọi ánh mắt đồng thời đổ dồn về khuôn mặt của hắn!
Đường đường cậu chủ nhà họ Vương, cậu chủ nhà quyền thế hai mươi tuổi, mà vẫn còn đái dầm?
Đây không phải là chuyện của đứa trẻ hai ba buổi mới có thể xảy ra sao?
“Diệp Phùng! Tên vô dụng nói lung tung gì đấy!”
Vẻ mặt của Vương Đại lập tức trở nên hung dữ!
“Nói lung tung sao?”
Diệp Phùng từ từ nhếch mép cười: “Sắc mặt trắng bệch, cảnh tượng có đốm vàng giữa hai lông mày, thái dương hiện ra, tất cả những chuyện này cho thấy đường tiết niệu của anh đã bị tổn thương, mà bệnh này dẫn đến kết quả trực quan nhất, chính là không thể kịp xử lý!”
“Nếu lúc đang tỉnh thì sẽ không lộ ra vấn đề gì, nhưng nếu lúc đang trong giấc mơ…
Giữa hai hàng lông mày của Diệp Phùng, như nở một nụ cười: “Cậu Vương, có cần tôi tiếp tục giải thích gì nữa không?”
Tất cả mọi ánh mắt, liền nhìn lên khuôn mặt của Vương Đại, có sửng sốt, có ngạc nhiên, nhưng cười hả hê thì nhiều hơn!
” ãnh.. Ánh.”
Trên mặt Vương Đại liền toát mồ hôi hạt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, hắn đã che dấu bí mật từ rất rất lâu, thậm chí cả nhà họ Vương trừ hầu nữ bên cạnh lúc đó, thậm chí ngay cả bố mẹ cũng không biết bí mật này, mà bị Diệp Phùng nói ra chân tướng rồi?
“Anh… Anh nói láo!
Ở đây đều là người thông minh, nếu Diệp Phùng thật sự nói láo, vậy thì Vương Đại sẽ liền nổi đùng đùng như sấm, nhưng xem hiện tại, Vương Đại chỉ có vẻ mạnh bên ngoài, giống như bị chột dạ vì bí mật bị phơi bày.
“Cậu Vương, xem ra hôm nay ở đây, cậu chắc không thể đi vệ sinh mọi lúc mọi nơi được, nhưng lỡ may cảm thấy không kịp thì sẽ làm sao?”
“Cho nên, cách đơn giản nhất chính là cậu nên mang theo tã, cậu Vương cậu có dám cởi quần để chúng tôi xem không?
Vương Đại thật sự muốn móc mắt của Diệp Phùng ra, nhưng mà hắn có dám cởi quân không?
Không dám dù chỉ để lộ một chút sơ hở nào!
Bởi vì, hắn thật sự mang theo tãi “Tiểu tử!”
Là bạn của Vương Đại, Triệu Công không thể không đứng ra: “Miệng cậu cũng rất xảo quyệt, nhưng nên nhớ kỹ, có một số người, không phải cậu có thể xúc phạm là đượ!
c “Một kẻ say xỉn bệnh đầy mình, cũng có tư cách nói ở đây sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!