Chương 225
Thủ đô, nhà họ Lương!
Choang!
Một chiếc bình sứ triều Thanh có giá trị không dưới ba tỷ rưỡi rơi mạnh xuống đất, trong nháy mắt đã vỡ tan thành trăm mảnh.
Hai mắt Lương Thành đỏ bừng, trên mặt vặn vẹo xấu xí: “Lũ vô dụng! Tất cả đều là một đám vô dụng!”
“Đường đường một tướng quân trấn thủ tự mình ra tay, thể mà ngay cả một tên Diệp Phùng cũng không giải quyết được.”
“Đúng là một thằng ngu ngốc!”
“Cậu chủ!”
Chờ Lương Thành xả giận xong, người dưới quyền anh ta mới bước tới, nhỏ giọng nói với anh ta: “Dựa theo tin tình báo của chúng ta, Diệp Phùng đã sắp tới thủ đô. Bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?”
Nghe thế, trong mắt Lương Thành đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh. “Tuyệt đối không thể để anh ta đưa thuốc giải đến tay ba con nhà họ Khúc được.”
“Một khi ba con nhà họ Khúc nhận được trợ giúp thì kế hoạch lớn trong tương lai của nhà họ Lương chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lương Thành hiện lên vẻ tàn nhẫn. “Triệu tập người mau.”
“Tôi tự đi gặp mặt Diệp Phùng.”
Lúc này, trực thăng Thiết Chinh Nhạc điều khiển đang chậm rãi hạ xuống căn cứ phòng giữ quân sự của thủ đô. Từ chối việc Thiết Chinh Nhạc tự mình đưa tiễn, Diệp Phùng và Lăng Tuyết Ngân gọi một chiếc taxi, nhanh chóng chạy về hướng nhà họ Khúc.
Đi chưa được nửa giờ thì đột nhiên vang đến tiếng xe dồn dập thẳng lại, Diệp Phùng đang chợp mắt bất thình linh bị chẩn động, mở mắt ra nhìn.
Xuyên thấu qua thủy tinh anh thấy rõ trên con đường to như vậy có bốn năm chiếc xe đắt tiền đang chắn ngang trước mặt xe taxi, chặn đứng đường đi của họ. “Anh…anh ơi?”
“Đây…đây là tình huống gì vậy?”
Tài xế xe taxi nặng nề nuốt một ngụm nước miệng, trên mặt đầm đìa mồ hôi, lắp ba lắp bắp nói: “Hình như đắng trước có người muốn gây sự.”
“Không phái…không phải là định tìm anh gây sự đẩy chứ?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Diệp Phùng lóe lên bóng đen.
Anh nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Ngân ở bên cạnh, sau đó anh hơi cong khóe miệng nói: “Ngồi trong này, cứ yên tâm chờ tôi.”
Nói xong thì một mình đi xuống xe.
Cùng lúc đó, ở phía đối diện những người trong xe cũng lần lượt đi ra, mười mấy người cao to vạm vỡ, trông mặt đã thấy họ không phải người tốt. Cánh cửa chiếc xe đứng đầu được mở ra, một bóng người quen thuộc từ trong xe chậm rãi bước xuống.
Dường như là đã sớm đoán ra nên Diệp Phùng không hề giật mình, anh cười nói: “Cậu chủ Lương, anh dàn trận hoành tráng như vậy tới đón tôi, làm cho tôi thật sự là được yêu quý mà sợ hãi đó.”
Sâu trong đôi mắt Lương Thành hiện lên ý định giết chóc nồng đậm, nhưng chỉ lóe qua trong chớp mắt rồi trên mặt lại hiện ra ý cười, nói với Diệp Phùng: “Haha, Đế Sư nói đùa rồi!”
“Chẳng qua là anh nói đúng một điều rồi đó, tôi ở chỗ này chính xác là cố ý chờ để nghênh đón anh thôi.”
Diệp Phùng nhẹ nhàng nhíu anh, lång lặng nhìn anh ta, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Lương Thành bước lên từng bước một, ánh mắt sáng ngời nhìn Diệp Phùng: “Để Sư, trước kia giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm.”
“Lần này tôi đến là trong lòng cực kỳ có thành ý muốn cùng Để Sư hóa giải hiểu lầm.”
“Ồ?”
Diệp Phùng nhẹ nhàng cười: “Nếu cậu chủ Lương có ý muốn hóa giải hiểu lầm thì tất nhiên là không có gì tốt hơn rồi.”
“Chẳng qua là bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, chờ tôi xong việc chúng ta lại bàn chuyện này được không? “Để Sư!”
Lương Thành không hề lùi lại bước nào, đôi mắt hơi nheo lại: “Mọi người đều là người thông minh, hắn là anh phải hiểu ý của tôi chứ nhí.”
“Chỉ cần Đến Sư lựa chọn không can thiệp chuyện của nhà họ Khúc, tôi cam đoan tất cả ân oán trước đây của chúng ta đều được xóa bỏ. Không chỉ như vậy, nhà họ Lương cũng có thể thay thế nhà họ Khúc trở thành đồng minh tốt nhất của Để Sư.”
“Trong lòng Đế Sư chắc là hiểu rõ, tiềm lực của nhà họ Lương lớn hơn rất nhiều so với nhà họ Khúc.”
“Hợp tác cùng chúng tôi chỉ có trăm cái lợi mà không có hại” Nghe Lương Thành từng bước dụ dỗ, Diệp Phùng lại nở nụ cười.
Lương Thành nói đúng, so với dòng họ mang danh tiếng lâu đời như họ Khúc thì dòng họ mới nổi như nhà họ Lương quả thật có tiềm lực hơn, hơn nữa thể lực cũng lớn hơn nhiều.
Nhưng làm sao anh có thể không biết rõ nhà họ Lương là giống lòng lang da sói chứ?
Diệp Phùng tự nhận mình là người nhìn người rất chuẩn, người như Lương Thành có thù tất báo, cái gọi là chuyện cũ bỏ qua hết thực ra chỉ là vì muốn thực hiện kế hoạch to lớn hơn thôi.
Một khi đã thâu tóm được nhà họ Khúc, thế lực tăng vọt thì lúc đó anh ta sẽ quay đầu lại hung hãn cắn trả lại mình. “Ý tốt của cậu chủ Lương tôi xin ghi nhận trong lòng.”
“Nhưng mà, về đề nghị của anh thì…tôi phải từ chối.”
Nghe được lời Diệp Phùng nói, cảm giác tàn bạo trên người Lương Thành đột nhiên tăng lên ba phần: “Từ chối?”
“Để Sư chẳng lẽ không nên suy nghĩ kỹ hơn một chút nữa sao?”
“Thế lực của nhà họ Lương kéo dài từ quân đội, chính trị đến công thương nghiệp. Hợp tác cùng chúng tôi thì so với dòng họ Khúc sắp lụi tàn như hoàng hôn cuối ngày anh sẽ được lợi hơn rất nhiều.”
Diệp Phùng gật đầu cực kỳ thản nhiên: “Những điều đó tôi đều hiểu rõ.”
“Giờ đây tiềm lực của nhà họ Lương đã vượt xa mức nhà họ Khúc có thể so sánh.”
“Nhưng nói thế nào nhi, tôi chỉ sợ nuôi chó lớn mà con chó này không biết trả ơn, lại quay đầu cắn lại chủ.”
“Dù sao thì cái loại chó mắt trăng không thể thuần dưỡng như vậy cũng chẳng ít.”
“Cái gì? Anh nói tôi là chó?”
“Không không không! Tôi đâu có nói anh là chó.” Diệp Phùng ra dáng ủy khuất, ngược lại, ý cười trong mất thì càng ngày càng rõ: “Nhưng tất nhiên, nếu cậu chủ Lương tự mình muốn thừa nhận thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Đến giờ phút này Lương Thành đã sắp nổi điên. Trước đó, vì muốn mượn sức Diệp Phùng nên mới khắc chế sự nóng nảy thì giờ rốt cuộc đã không kiềm chế nổi nữa.
Đôi mắt lạnh đến cùng cực, nhìn Diệp Phùng: “Diệp Phùng!”
“Lương Thành này cho anh mặt mũi, nhưng anh đừng quá đáng quá, không biết xấu hổ mà lên mặt.”
“Nhà họ Lương bây giờ căn bản cũng chẳng sợ thân phận Để Sư của anh.”. “Anh đồng ý điều kiện của tôi thì anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt. anh và người anh yêu cũng có thể bắt đầu cuộc sống ổn định ở thủ đô.”
“Nếu mà không đồng ý..”
Trong mắt Lương Thành chợt lóe lên ý định giết chóc: “Tôi cũng không dám cam đoan cuộc sống về sau của các người có thể yên bình như bây giờ hay không đâu.”
Ánh mắt Diệp Phùng trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng trầm hơn: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Lương Thành cười âm trâm, trong không trung chọc một cái vào gáy Diệp Phùng, cực kỳ kiêu ngạo trả lời: “Uy hiếp anh đẩy, anh có thể làm được gì tôi?”
“Đây là thủ đô, anh có tư cách gì đòi đau với tôi.”
“Tôi muốn đùa chết anh, liền.”
Lời còn chưa nói hết thì bất giác trên mặt Diệp Phùng trở nên hết sức lạnh lẽo, tay phải nhanh chóng phóng ra, nắm chặt lấy ngón tay Lương Thành, một tiếng “răng rắc” vang lên.
Tay đứt ruột xót, Lương Thành nằm lấy hai ngón tay sống sờ sờ bị Diệp Phùng bẻ gãy, kêu la thảm thiết vang vọng đến chân trời! “Tay của tôi! Tay của tôi!”
“Còn ngẩn ngo cái gì, đánh hắn cho tôi.”
Đám tay chân Lương Thành mang đến sững sờ mất một lúc, rồi sau đó cả đám như được đánh máu gà, mắt đỏ ngầu xông về phía Diệp Phùng.
Diệp Phùng hơi nhếch miệng, bày sẵn tư thể nghênh đón đối thủ.
Chỉ ngắn ngủn ba phút trôi qua, cả đám người ngoại trừ Diệp Phùng thì không ai có thể đứng lên.
Làm xong việc anh sửa lại nếp áo hơi nhăn, đi tới trước mặt Lương Thành, hơi cúi người, ánh mắt sâu thẩm, nói: “Cậu chủ Lương, từ đầu đến cuối có vẻ anh vẫn nghĩ sai một việc.”
“Đối với những lần khiêu khích của anh, tôi hết sức nhân nhượng không phải vì tôi sợ anh mà là vì tôi không muốn thêm chuyện phiền phức.”
“Nhưng có vẻ như anh coi chuyện tôi dễ dàng tha thứ cho anh thành tiền vốn để cho anh làm càn phải không.”
“Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, có chừng có mực thôi.”
“Hậu quả của việc tôi tức giận đừng nói là anh, cho dù cả dòng họ Lương nhà anh cũng đều không thể gánh vác được đâu.”
Nói xong câu đó Diệp Phùng trực tiếp xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!