Chương 300
Hử!
Vừa dứt lời, một bóng đen nhỏ chợt vụt qua, bất ngờ đập vào mặt anh ấy từ một góc độ đáng kinh ngạc!
“Cái quái gì thế?!”
Phương Thái Châu kinh hãi, trong tiềm thức vung kiếm ra, kiếm của hắn tuy rằng nhanh, nhưng bóng đen nhanh hơn và đâm vào thanh kiếm của hắn ta, mượn sức mạnh đàn hồi, tốc độ lại tăng nhanh ba phần, đột nhiên lao thẳng vào mặt người bên cạnh!
“A!”
Một tiếng hét lạnh tê da đầu thét lên, nhìn quay lại, một bóng đen vụt qua, hai lỗ đen xuyên, máu của người đó chảy ròng ròng!
“Thập… Thập tam, mắt của ông?”
Rùng mình quay lại, dưới ánh trăng, bóng đen kia từ từ quay lại, một đứa trẻ hiền lành hiện ra, trong miệng đang nhai thứ gì đó, nghe thấy tiếng của Phương Thái Châu liền nhổ vật đó ra tay và đặt thứ đó lên lòng bàn tay đưa đến, con ngươi xám đen, với một giọng nói ngây thơ hỏi: “Chú ơi, chú đang tìm cái này sao?”
“Búp bê ma…ma?”
Phương Thái Châu bây giờ hoàn toàn hoảng sợ!
Theo tình báo của nhà họ Phương, búp bê A Bố là một trong những tên của Cửu Lang ở băng đảng Lang, không rõ tuổi tác, cỡ một đứa trẻ mười tuổi, nhưng tốc độ nhanh như ma quỷ, cực kỳ tàn nhẫn!
Búp bê ma A Bố, không có nỗi buồn hay niềm vui, thích hút máu, được xếp thứ tư trong Cửu Long ở băng đảng Lang!
“Ba…ba Lang Tước?”
Vẻ mặt Phương Thái Châu đầy kinh ngạc, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa.
“Sao thế? Ba tên không đủ sao? Có cần tôi gọi mấy tên nữa ra giới thiệu làm quen với anh không?”
“Cái gì cơ? Còn nữa sao?!”
Phương Thái Châu thốt lên!
Theo như sự hiểu biết của anh ấy, sát thủ đều là những kẻ kiêu ngạo, từ trước đến giờ chưa có người nào, có thể mời hai Lang Tước ra tay cùng lú!
c Hơn nữa, xem tình hình này ba Lang Tước lớn đến, hiển nhiên không phải hoàn thành bất kỳ ủy thác nào, mà giống như là bảo vệ!
Không sai, chính là bảo vệ. Trên đời này, mà lại có người có thể mời được sát thủ như Cửu Long Tước để bảo vệ cho mình?!
Hơn nữa nghe ý trong lời nói của Diệp Phùng, ngoại trừ ba tên sát thủ này ra, có thể còn nhiều hơn nữa!
Lẽ nào, hắn có thể khiến cho Cửu Lang Tước phục vụ cho hắn hay sao?!
Trên thế gian này, trừ vua của Băng đảng Lang này, còn ai có thể có bản lĩnh này?!
Nhất thời, trong đầu hắn chợt lóe ra vô số ý nghĩ, cho dù sát khí khủng khiếp lóe lên trong mắt, lại không dám làm bừa?!
Dẫu sao, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí chưa kịp tiêu tán chính là lời cảnh báo tốt nhất!
So với giết người?
Cái gọi là nhóm sát thủ Tinh Võ thì trong mắt Cửu Long Tước, chỉ xứng đáng được gọi là, thú săn!
Không gian trở nên tĩnh mịch, rất lâu sau đó, Phương Thái Châu cố nén từ trong kẽ răng ra ba chữ: “Chúng ta… đi!”
“Gì cơ? Đại ca, chúng ta chết nhiều người như thế mà bỏ đi như vậy sao?”
“Đúng thế đại ca, chúng ta liều mạng với bọn họ!”
“Lúc nãy bọn họ đều là đánh bất ngờ, chúng ta cùng nhau tấn công, nhất định có thể giết sạch bọn chúng để trả thù cho người anh em đã chết!”
“Câm miệng” Phương Thái Châu phẫn nộ hừ một tiếng, hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Diệp Phùng cười như được ý: “Diệp Phùng, anh giỏi lắm!”
“Anh đã thay đổi cách nhìn của tôi về anh so với lời của người khác nói về anh”
“Nhưng mà, cũng chúc mừng anh bị nhà họ Phương, à không, nên nói là bị gác kiếm nhà họ Phương nhắm trúng rồi!”
“Ồ? Thế thì đã sao?”
Trên khuôn mặt Diệp Phùng không tỏ ra một chút sợ hãi: “Tôi không thích gây sự, nhưng nếu phiền phức cứ tìm đến cửa, thì Đến Sư cũng không sợ!”
“Chỉ hy vọng, nhà họ Phương các người lần sau phái người đến, đừng giống như đám phế vật như các người lần này!”
Phương Thái Châu lạnh giọng nói: “Diệp Phùng, cậu là Đế Sư thiên hạ, môn sinh có ở khắp chín châu, nhưng cậu chỉ đứng ở đỉnh chóp!”
“Nơi mà bạn không thể nhìn thấy, có một điểm vững chắc mà bạn sẽ không bao giờ biết được!”
“Món nợ này, chúng tôi sẽ ghi lại, thời gian sẽ chứng minh quyết định của anh ngu xuẩn biết bao!”
“Chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!”
Diệp Phùng đột nhiên cất giọng: “Các vị thật sự xem mình là người ngoài hay sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”
Trong mắt Phương Thái Châu lóe qua một sáng lạnh: “Sao nào, anh muốn mấy người chúng tôi ở lại đây sao?”
“Diệp Phùng, tôi thừa nhận sự lợi hại của ba Lang Tước, nhưng nếu liều mạng chiến đấu, cuối cùng ai chết trong tay ai, còn chưa biết được đâu!”
“Ôi ôi… Tôi chỉ muốn các anh giúp tôi chuyển lời đến Chu Thành Tu mà thôi!”
Đôi mắt đen của Diệp Phùng trầm xuống, chợt xuất hiện một tia hết sức ớn lạnh: “Có chuyện gì thì cứ nhắm thẳng đến tôi, nếu còn dám đụng vào người nhà của tôi.”
“Tôi nhất định khiến anh ấy biết, cái gì gọi là phong cảnh của địa ngục!”
Đồng tử của Phương Thái Châu đột nhiên co rút lại, khí thế khi nãy phát ra từ Diệp Phùng, khiến trong lòng hắn nhói lên một tia sợ hãi!
“Hừm!”
Phương Thái Châu hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào phất tay áo bỏ đi!
Giải trừ được mối nguy, thuộc hạ của nhà họ Hoàng dần dần được phục hồi từ nỗi sợ hãi, bắt đầu dọn tàn cục, Diệp Phùng khẽ cúi đầu trước ba người Vu Thiện: “Cảm ơn ba người đã ra tay giúp đỡ!” Ai ngờ được ba người này cùng lúc trước mặt anh ấy bỗng mỉm cười: “Diệp Đế Sư, mấy người chúng tôi, không nhận nổi cái cúi đầu này đâu!”
“Hả?”
Đương nhiên Diệp Phùng hiểu ý trong lời nói đó liền sờ sờ mũi gượng cười: “Ý tốt của Lang Vương, tôi xin nhận, nhưng vị trí vua của Băng đảng Lang, tôi thật sự không có hứng thú mà!”
“Ấy ấy.”
Vu thiện mỉm cười: “Ngài không có hứng thú, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Tôi chỉ biết, Lang Vương căn dặn như thế nào thì chúng tôi đi làm như thế mà thôi!”
“Hơn nữa gác kiếm nhà họ Phương, không phải là một nhân vật dễ đối phó, giống như thuộc về các thế lực cổ xưa, chúng tôi có khả năng đối phó với họ để bảo vệ an toàn cho anh!”
Nói xong, chưa kịp chờ Diệp Phùng trả lời, Vu Thiện lại tiếp tục nói: “Đế Sư Diệp, mấy người chúng tôi đã quen với việc ở trong bóng tối rồi, nên chúng tôi sẽ rút xuống trước, nhưng anh không cần lo lắng, chúng tôi sẽ ở trong bóng tối bảo vệ anh bất kỳ lúc nào!”
Nhìn thấy họ dần dần biến mất trong bóng tối, ánh mắt Diệp Phùng bỗng lóe lên, sau đó hơi hơi lắc lắc đầu, ôi, thật sự làm cho người ta đau đầu chết mất!
“Đế Sư Diệp!”
Lúc này, Hoàng Mạnh mặt đầy áy náy bước đến, chắp tay nói: “Thật sự xin lỗi thây, tôi không ngờ nhà họ Chu lại điên khùng như vậy, vì nguyên do giữa hai nhà chúng tôi, lại kéo anh vào trong vòng xoáy!”
Khóe miệng Diệp Phùng, hiện lên một vòng cung không thể giải thích được, ánh mắt sâu thắm, nhìn Hoàng Mạnh.
Cảm nhận được ánh mắt đó, Hoàng Mạnh lập tức cảm thấy như có ánh sáng phía sau lưng, tự giác ngoảnh mặt sang một bên, cười nói:” Đế… Đế Sư Diệp, anh… anh nhìn tôi như thế làm gì?”
“Gia chủ Hoàng Giọng nói của Diệp Phùng mang chút thâm thúy: “Chuyện đến nước này, ông còn không chuẩn bị nói sự thật cho tôi sao?”
Trong lòng Hoàng Mạnh đột nhiên thốt lên, giọng nói càng có chút mơ hồ: “Đế sư Diệp, anh có ý gì,tôi… tôi có chút không hiểu?”