Chương 314
Là tổng giám đốc của August Le, Lưu Hòa Đức cau mày “Có chuyện gì vậy?”
Cô nhân viên tư vấn bán hàng kể lại mấy chuyện vừa rồi cho ông ta, dĩ nhiên là cô ấy có thêm mắm thêm muối vào rồi, sau đó chỉ vào hai người Diệp Phùng: “Chính là hai người này, không có tiền mà còn tới cửa hàng gây chuyện. Nếu là không giáo huấn bọn họ một chút, sau này mấy người nghèo đói sẽ cứ đến August Le của chúng ta, chẳng phải như vậy sẽ làm xấu đi danh tiếng của chúng ta sao?”
Nghe xong, Lưu Hòa Đức hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng bên người lão giả cung kính thấp cúi đầu “Tổng giám đốc Tưởng, thật xin lỗi, tôi có chút chuyện nên phải đi xử lý một chút. Tôi sẽ trở lại ngay.”
Lưu Hòa Đức đi đến trước mặt Diệp Phùng, rồi đánh giá từ trên xuống dưới một chút, sau đó kiêu ngạo nói: “Tên nhóc kia, cậu gặp may rồi đấy. Hôm nay tôi có khách quý đến thăm, cho nên sẽ không làm khó cậu. Vì vậy cậu mau mau trả tiền rồi an ổn đi khỏi chỗ này đi.”
Diệp Phùng cười: “Trung tâm thương mại này của ông là nơi mua sắm hay là nơi cướp bóc vậy? Muốn đòi tiền sao? Ông dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào việc loại người nghèo đói như cậu bước vào August Le đã làm bẩn chỗ này của tôi. Dựa vào việc Lưu Hòa Đức tôi muốn cậu trả tiền, cậu buộc phải bỏ tiền!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng cười rất to: “Quản lý Lưu đúng thật là có khí phách quá.”
Anh vừa nói lời kia xong thì ánh mặt lập tức trở lạnh: “Nếu nói như vậy, tôi mà không trả thì sao?”
Lưu Hòa Đức nhìn lướt qua Hà Tố Nghị đang đứng cách đó không xa, đáy mắt của ông ta hiện lên một tia tham lam, lạnh giọng cười một tiếng: “Vậy thì cậu có thể rời đi, còn người bạn gái kia của cậu phải ở lại đây để trả nợ”
Trên mặt Diệp Phùng lẳng lặng hiện lên một vẻ sát ý: “Mấy lời này ông nói ra, sau này cũng đừng hối hận.”
“Hối hận sao? Ha ha…” Lưu Hòa Đức giống như là nghe được chuyện gì rất hài hước nên ông ta cười một tiếng rất lớn. Sau đó ông ta thuận tay cầm lên tấm thẻ Rồng Vàng kia kên, lắc lư trong không trung: “Chỉ bằng cái này sao? Hay là dựa vào kỹ thuật giả mạo thối nát này của cậu? Thằng nhóc kia, nếu cậu còn không biết thức thời, cậu có tin tôi hay không…”
“Tấm thẻ kia, đưa qua đây cho tôi xem một chút.”
Đột nhiên, có một giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía xa. Không biết từ khi nào mà sắc mặt của người kia đã trở nên nghiêm trọng.
Lưu Hòa Đức vội vàng trở về vẻ mặt cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Tưởng, một chút chuyện nhỏ mà thôi, anh cứ giao cho tôi xử lý là được rồi, ông…”
“Đem tấm thẻ kia qua đây.”
Một tiếng quát vô cùng lớn vang lên. Cả người Lưu Hòa Đức run lên một cái, ông ta lập tức mang tấm thẻ trong tay đưa tới.
Người kia tiếp nhận thẻ rồi thận trọng dò xét một lúc. Cuối cùng ánh mắt của ông ta rơi xuống cái thân màu hồng đậm của con rồng, hai mắt của ông ta trợn lên.
Sau đó, tại trước mắt bao người, ông ta cầm tấm thẻ bằng hai tay rồi đưa đến trước mặt Diệp Phùng. Ông ta khom người chín mươi độ, cung kính nói: “Đã để cho quý khách sợ hãi rồi. Tôi là Tổng giám đốc của August Le, Tưởng Sâm, xin thay mặt cho toàn bộ tám trăm của hàng của August Le gửi đến anh một lời xin lỗi chân thành nhất.”
Tất cả mọi người ở đây khi nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy sợ hãi.
“Tổng… Tổng giám đốc Tưởng, anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại phải cúi đầu trước một tên nhóc nghèo nàn như vậy chứ?”
Lưu Hòa Đức khó hiểu mở miệng. Ông ta đang vô cùng hy vọng Tưởng Sâm chỉ là nhất thời kinh ngạc cho nên mới làm ra hành động này, nhưng những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán vào lúc này lại khiến cho ông ta thấy chột dạ.
Bốp!
Phía sau chợt vang lên một cái tát mạnh đến mức như vang vọng khắp chân trời. Tưởng Sâm lạnh lùng nhìn ông ta một cái: “Lưu Hòa Đức! Từ giờ trở đi, anh phải chính thức sa thải người chủ của August Le Thủ Đô, lập tức thu dọn đồ đạc, biến ra August Le ngay.”
“Không! Tổng giám đốc Tưởng, tôi đã làm việc ở công ty hơn mười năm rồi. Cho dù không có công lao nhưng cũng có khổ lao, ông không thể vì một tên nhóc nghèo mà sa thải tôi được? Tôi không phục!”
“Tên nhóc nghèo sao?”
Trên mặt Tưởng Sâm hiển rõ sự tức giận: “Mở đôi mắt chó của cô mà nhìn cho rõ, xem người đang đứng trước mắt cô, là một người được Ngân hàng Thế giới trao cho thẻ Rồng Vàng, là khách quý nhất của August Le.”
“Tổng giám đốc Tưởng, ông bị hoa mắt rồi.”
Lưu Hòa Đức chỉ vào tấm thẻ kia “Có ai lại không biết, trên mặt của tấm thẻ Rồng Vàng trên toàn thế giới có khắc chính là một đầu Rồng Vàng. Nhưng cái này, rõ ràng là một đầu rồng màu hồng đậm mà.” Tưởng Sâm khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cái mà anh biết chỉ là chín mươi chín tấm thẻ Rồng Vàng, nhưng anh không biết, khi Ngân hàng Thế giới phát hành ra chín mươi chín tấm thẻ Đầu Rồng thì đã lấy ra chín tấm và khắc Rồng Vàng có sắc hồng, đây chính là biểu tượng cho những người đẳng cấp nhất trong những người đẳng cấp. Nếu nói những người sở hữu thẻ Rồng Vàng là những người có địa vị rất cao, vậy thì những người sở hữu thẻ Rồng đỏ sẽ là người có địa vị cao nhất trong những người đó.”
Sắc mặt của Lưu Hòa Đức lập tức trở nên trắng bệch, giống như là không thể tin, nhưng ông ta vẫn cố gắng cãi lại: “Nếu như tấm thẻ kia là thật, nhưng vì khi quẹt lại xuất hiện những chữ khác thường?”
“Hừ! Giới hạn về số dư trên tất cả các thẻ Rồng Vàng đều ở mức cao nhất, bởi vì Ngân hàng Thế giới biết rằng cho dù bọn họ có tiêu bao nhiêu tiền thì chủ của thẻ Rồng Vàng cũng đủ khả năng để trả hết. Nhưng dù nói như vậy, khi bọn họ mua đồ vẫn phải tự trả tiền. Nhưng thẻ Rồng Đỏ lại không giống như vậy. Chủ sở hữu của thẻ Rồng Đỏ không cần tự bỏ tiền, toàn bộ đều là do Ngân hàng Thế giới trả tiền. Bởi vì…”
Tưởng Sâm nhìn thoáng qua vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Phùng một chút, trong mắt của ông ta lộ ra sự khiêm tốn và sợ hãi “Người ngoài sẽ vì có được một cái thẻ Rồng Vàng mà thấy tự hào. Nhưng việc Ngân Hàng Thế giới tự trả tiền cho các chủ sở hữu của thẻ Rồng đỏ là một việc khiến cho Ngân hàng Thế giới cảm thấy tự hào. Cho nên, chủ sở hữu của thẻ Rồng Đỏ không cần quét thẻ. Tất cả các hóa đơn đều do Ngân hàng Thế giới trả tiền.”
Chỉ với một câu nói cũng đủ làm tất cả mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi.
Tất cả mọi người đều không có ngốc, tất nhiên là sẽ hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tưởng Sâm.
Thân phận của Ngân hàng Thế giới là gì chứ. Đây chính là nơi tập trung nhiều của cải nhất, nhưng mà khi xuất hiện một người, đến ngay cả Ngân hàng Thế giới cũng vì việc trả tiền cho người đó mà cảm thấy tự hào, vậy thì đến cuối cùng thân phận của người này là cao quý đến mức nào?
Lưu Hòa Đức hoàn toàn sững sờ đứng im. Còn cô nhân viên tư vấn kia thì đã sớm run rẩy mà ngồi trên mặt đất.
Khóe miệng của Diệp Phùng nhẹ nhàng nhếch lên, nhìn vê phía Lưu Hòa Đức rồi chỉ vào Hà Tố Nghị: “Bộ lễ phục này, cô ấy đã có thể mặc đi chưa?”
Lưu Hòa Đức cố gắng nặn ra một nụ cười trong còn khó coi hơn cả khóc: “Cô… Cô ấy đương nhiên có thể mặc “Vậy tôi còn cần phải thanh toán cho bộ váy này không?”
“Đương… Đương nhiên là không cần! Là do tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, anh… Anh tuyệt đối đừng để vào trong lòng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!