Chương 430
“Ha ha…” Triệu Nguyên nhìn Diệp Phùng, trên mặt mang theo nụ cười: “Đặc ủy Diệp, anh đừng nói bậy bạ như vậy. Ba người đã vất vả tới rồi. Điều này chẳng qua là tôi bồi dưỡng một chút tình cảm với đặc ủy Diệp mà thôi.
“Nghe xong lời của ông ta, Diệp Phùng nhướng mày cười nhìn ông ta:” Năm mươi triệu trong miệng phó chủ tịch Triệu rất có ý tứ. Xem ra mấy năm nay phó chủ tịch Triệu cũng tham ô không ít.
Vừa nói ra những lời này, bầu không khí đột nhiên ngưng tụ. Nụ cười trên mặt Triệu Nguyên dần thu lại, ánh mắt nhìn thẳng giọng nói cũng dần lạnh hơn: “Ủy viên Diệp, sao anh lại làm thế này?
Anh có thể làm việc chăm chỉ như vậy cho nhà họ khúc. Anh kiếm được bao nhiêu tiền? Nhìn tôi xem, tôi giúp Khúc Long Khâm lúc đầu, nhưng bây giờ không phải vẫn bị đuổi sao? Anh chung thành cho nhà họ Khúc sợ rằng cả đời này anh cũng không kiếm ra được số tiền này. Trên đời này, chữ trung thành là ít giá trị nhất, chỉ có tiền là vĩnh cửu. ”
Nghe đến phong cách tẩy não của Triệu Nguyên, nụ cười trên mặt Diệp Phùng càng ngày càng đậm. Cầm tấm séc trên tay, Diệp Phùng nói: “Lời nói của phó chủ tịch Triệu có vẻ có lý. Nhưng tôi muốn lấy số tiền này, tôi sợ tôi phải trả một cái gì đó…”
Diệp Phùng nhận ra Triệu Nguyên có chút buông lỏng, lại nở nụ cười: “Đối với ủy phái Diệp chỉ cần nỗ lực. Vài ngày sau, ủy phái Diệp có thể vui vẻ ở thành phố Đại Hùng chơi vài ngày nữa, còn chi sẽ được tính cho tôi. Khi ủy phải Diệp trở về, anh chỉ cần nói với chủ nhận rằng không có vấn đề gì với tài chính của Công ty An ninh Thức Khúc.
Tôi, Triệu Nguyên đối với nhà họ Khúc quá trung thành. Chắc chắn là như vậy.”
Diệp Phùng giả vờ như đột nhiên nhận ra: “Theo các báo cáo tài chính, công ty an ninh đã gần đến ngày phá sản. Ngay cả khi có sự xuất hiện của chủ tịch hiện tại.
Thì có thay đổi một chút tình hình, rõ ràng đây là một sự sụt giảm đáng kể cho toàn bộ công ty. Có lý do cho dù từ bỏ công ty cũng không có tổn thất gì đối với ông.
Không cần thiết phải bỏ ra thêm năm mươi triệu để hối lộ tôi. Nhưng điều gì khiến ông thà bỏ ra một số tiền lớn như vậy? Ông muốn giữ vị trí hiện tại?”
Diệp Phùng gõ bàn nhìn Triệu Nguyên, vẻ mặt rõ ràng đã thay đổi cười nói: “E rằng công ty bảo vệ Thức Khúc có vai trò quan trọng đối với ông. Quan trọng đến mức trong hoàn cảnh hiện tại ông nhất định phải giữ được vị trí hiện tại. Muốn giữ được vị trí hiện tại, ông có gì làm xong trước không thể công bố. Rốt cuộc tên chủ của Thực Khúc vẫn là của nhà họ Khúc
. Chỉ cần tôi báo cáo bằng chứng tham nhũng của ông cho nhà họ Khúc, nhà họ Khúc sẽ có ý kiến với ông. Nếu có chứng cứ, ông chắc chắn sẽ bị cách chức ngay lập tức. Thậm chí ông sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Phó chủ tịch Triệu, tôi nói đúng không?” Giọng nói rơi xuống, sắc mặt hai cha con nhà họ Triệu đã ảm đạm đến cực điểm.
Nhìn chăm chăm khuôn mặt tươi cười không chút sợ hãi của Diệp Phùng, hồi lâu Triệu Nguyên mới nói: “Ủy viên Diệp, anh rất thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Cầm chi phiếu trong tay, tôi có thể cho rằng tôi không nghe thấy những gì anh nói vừa rồi, và lời hứa trước đây của tôi với anh vẫn còn giá trị.”
“Ha ha…Phó Chủ tịch Triệu, mặc dù tôi rất thích sự rộng lượng của ông. Nhưng dường như ông đã phạm sai lầm.”
Diệp Phùng khẽ nhìn chằm chằm dưới ánh mắt của ông ta, anh xé tờ séc trong tay mình ra từng chút một: “Thực ra, tôi là người sống khá nguyên tắc. “Nhìn thấy là khó chịu, đúng là không biết xấu hổ.”
Triệu Thần ở bên cạnh rốt cuộc không nén được tức giận, dùng chân đá văng cái ghế bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn Diệp Phùng: “Nhóc con, mày đáng chết. Đây là rượu ngon không muốn uống lại muốn uống rượu phạt. Nguyên tắc? Nguyên tắc có giá trị bao nhiêu? Mẹ nó đây là đảo Thanh Loan, không phải là trong thành phố. Có tin hay không, tao sẽ khiến mày không thể sống để mà rời khỏi đây.”
Trước lời đe dọa của Triệu Thần, Diệp Phùng hừ lạnh:” Nếu tôi không thể sống sót trở về, anh nghĩ nhà họ Khúc có thể để hai người yên. Triệu Nguyên, ông nên là người rất rõ ràng trong chuyện này.
Ông đang ở đảo Thanh Loan nhà họ Khúc không biết gì về những chuyện ông đã làm! Họ chỉ thiếu một do để bắt đầu với ông.
“ Ông đây đếch sợ… Triệu Thần vẫn đang kêu lên, nhưng Triệu Nguyên đã ngăn anh ta lại bằng ánh mắt u ám. Sau đó nhìn Diệp Phùng. Dù không muốn thừa nhận nhưng Diệp Phùng nói đúng, nếu nhà họ Khúc muốn làm gì ông ta thì chỉ cần một lý do. Lý do này có thể là bằng chứng của tham nhũng hoặc sự biến mất kỳ lạ của đặc ủy viên.
Tuy nhiên, suy đoán trước đó của Diệp Phùng đã chính xác, anh đã đánh trúng điểm yếu khi nhắc đến nhà họ Khúc. Tuy nhiên vẫn còn một kế hoạch quan trọng vào lúc này, anh vẫn phải nhớ vị trí của mình.
Nói cách khác, cần có vỏ bọc của Công ty An Ninh Thức Khúc. Một khi kế hoạch này thành công, nó có thể mang lại cho anh thu nhập hàng trăm triệu đồng. Với số tiền này, anh có thể đến bất kỳ quốc gia nào trên thế giới và sống phần đời còn lại của mình một cách vui vẻ. Điều quan trọng nhất là Triệu Nguyên, người đang tìm kiếm sự hợp tác của anh, không có khả năng sẽ để cho nó thuận lợi.
Trong đầu Triệu Nguyên lúc này không còn cân nhắc thuận lợi, không biết giữa Khúc Long Khâm và Diệp Phùng sẽ có mối liên hệ đặc biệt nào, nếu anh bị giết thì nhà họ Khúc sẽ nhận được hung tin ngay, ngược lại sẽ bất lợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta đã nảy sinh ý định. Nhìn Diệp Phùng, trên mặt lại nở một nụ cười kiên quyết: “Đặc ủy Diệp, tôi phải nói rằng anh quả thực là một nhân tài. Tuy nhiên, anh nghĩ có thể hạ tôi xuống một cách dễ dàng như vậy được không?
Đừng quên, công ty này toàn bộ là người của tôi. Cho dù anh có sổ sách tất cả nhân viên của toàn bộ công ty đều có thể làm chứng cho tôi.
Ngược lại, chính anh là người đòi tôi hối lộ, ôm mối hận mà lại đổ tội cho tôi. Cho dù nhà họ Khúc có nghi ngờ, khi biết được sự việc tôi đã rút lâu rồi. Khi tôi rút lui, ai có thể làm gì tôi?”
Một tia sáng lặng lẽ lóe lên dưới mắt Diệp Phùng. Phải nói lúc này Triệu Nguyên còn có thể nghĩ ra kể như vậy rút củi từ đấy nồi. Chắc chắn ông ta cũng có chút kỹ năng, nếu là người thường, e rằng sẽ thực sự rơi vào bẫy.
Thật không may, người mà ông ta gặp tên là Diệp Phùng. “Phó chủ tịch Triệu, ông có chắc rằng mọi người trong toàn bộ công ty sẽ trung thành ủng hộ ông không?”
“Đương nhiên. Triệu Nguyên có vẻ mặt tự hào: “Anh cho rằng tôi đã ở công ty mấy năm rồi? Nếu tôi còn không có cách khống chế người thì tôi, Triệu Nguyên đã…”
Ông ta chưa nói xong, đột nhiên cánh cửa văn phòng đang đóng lại bị đẩy ra. Năm sáu giám đốc điều hành lập tức lao vào, lời nói của Triệu Nguyên đột ngột kết thúc, nhìn thấy người đột nhiên đi vào ông ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt tức giận: “Ai cho mấy người vào đây? Cút ngay.”
Ai biết được mấy người trước đây là thuộc hạ của Triệu Nguyên giờ phút này trong lòng đều tràn đầy hận ý không gì sánh được. Một trong những người trước mặt nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Phùng, nghẹn ngào nói: “Ủy viên Diệp. Tôi báo cáo. Hai người cha con bọn họ công khai thành lập băng nhóm và nuốt chửng tài sản của công ty để sử dụng cho mục đích cá nhân. Một số giám đốc không muốn làm việc với họ, họ đã đàn áp và thậm chí bắt bớ họ bằng nhiều cách khác nhau.
Trong toàn công ty, chỉ dám giận nhưng không dám nói. Tôi có bằng chứng sắt đá rằng cha con họ đã tham ô và nhận hối lộ, còn hơn cả một cuốn sổ cái. Còn nhiều điều đáng tin hơn nữa. Tôi hy vọng rằng ủy phái Diệp có thể đưa họ ra trước công lý và trả lại công lý cho chúng tôi.”
Sau khi người phụ nữ nói xong, một số người còn lại cũng tiếp tục nói: “Ừ, tôi cũng có.”