Chương 499
Trước mặt Hà Tố Nghi là tên hề trang điểm lòe loẹt kia, anh ta đang nở một nụ cười xán lan.
Đột nhiên xảy ra cảnh này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Địch Lợi Tư là người phản ứng lại nhanh nhất, ông ta vội vàng tới bên cạnh Nhiếp Bình: “Nhiếp Binh, anh không sao chứ?”
“Ông đây không sao?”
“Tôi khuyên ông nên đứng ra xa một chút, nếu không lát nữa một thân toàn máu thì tôi
không chịu trách nhiệm đâu.”
Gương mặt của Nhiếp Binh tức giận đẩyĐịch Lợi Tư ra một bên, ánh mắt anh ta tràn đầy sát khí nhìn tên hề: “Ông đây lớn như thế này rồi nhưng vẫn chưa có ai dám làm ông bị thương”
“Tiểu tử! Mày được đẩy, không ngờ rằng cũng có lúc ông đây mắc sai lầm, dựa vào tốc độ vừa nãy của con dao thì mày chắc cũng không phải người bình thường rồi?”
Chỉ cần một dao vừa nãy thôi thì Nhiếp Binh cũng có thể nhìn ra được tên hề ở trước mặt đây tuyệt đối là một cao thủ.
Thấy tên hề không hề nói chuyện vẫn mang một bộ mặt nhăn nhở cười ngốc nghếch, Nhiếp Binh cảm thấy mình như đang bị coi thường vậy, cho nên sát khí trong mắt càng tăng lên gấp ba: “Đừng cho rằng cứ giả ngốc như thế thì ông đây không biết.
“Vừa nãy từ trên người mày ông đây khônghề cảm nhận thấy một chút nguy hiểm nào, có thể thấy được mày giấu sát khí của mình rất hoàn hảo. Thêm một dạo khi nãy nữa, nếu như không phải tạo có chút thân thủ thì giờ khắc này đã trở thành một thi thể lạnh lẽo rồi.”
“Với thực lực này thì chắc chắn là được mài dũa trong vô vàng rèn luyện khắc nghiệt.
“Mày, là một sát thủ”
“Một sát thủ hàng đầu.”
“Cái gì cơ? Sát thủ hàng đầu?”
Nhiếp Binh nói xong câu đó thì vẻ mặt Địch Lợi Tư thay đổi.
Trong tình báo của mình thì ông ta không hề nhớ rằng Diệp Phùng còn có một đệ tử ăn mặc như tên hề này.
Vậy người ở trước mặt đây là từ đầu tới? Trong đầu ông ta suy nghĩ rất nhiều nhưng mà cục diện ở trước mắt đã diễn ra rồi.
Nhớ tới nhiệm vụ mà đại vương tử giao cho mình thì Địch Lợi Tư cắn răng nói: “Nhiếp Binh! Anh có nằm chắc phần thắng không?”
“Ha ha nhát dao vừa nãy quả thực là rất nhanh, nếu như chiến đấu một mình thì có lẽ tôi không phải là đối thủ của anh ta, nhưng Venom chúng tôi có rất nhiều cao thủ cùng gộp lại, thì thực lực của tên này không là gì cả.”
“Lên cho tôi!”
Nhiếp Binh đột nhiên hét lớn một tiếng, tất cả mọi người đều khí thế lao lên phía trước mang theo sự uy nghiêm tiến về phía tên hề.
Trên gương mặt của tên hề không hề có một chút gì là sợ hãi cả, anh ta đưa quả bóng trong tay cho Hà Tố Nghi, rồi nằm chắc condao găm trong tay không nói lời nào lao lên phía trước.
Bich!
Chân đấm tay cầm dao đánh, Hà Tố Nghi mở to mắt miệng há hốc, giống như đang chiếu phim hành động trên màn ảnh rộng vậy. Chỉ là giây phút này, sự thật đang xảy ra trước mắt.
Tên hề rất mạnh, nhát dao vung lên cũng rất hung ác, nhưng cũng không thể kìm được khí thể của đám đông, khi mùi máu tươi từ từ lan tỏa trong không khí thì đột nhiên một bóng dáng đầy màu sắc bay lên trời sau đó từ từ rơi xuống trước mặt Hà Tố Nghi.
Hà Tố Nghi nhanh chóng đỡ anh ta dậy nhìn thấy vết thương ở trước ngực anh ta thì chân tay loạn xọa sợ hãi nói: “Anh… anh bị thương rồi, nhanh… nhanh cầm máu thôi.”
Nhiếp Bình lau vệt máu khỏe mỗi mà nhìn mà thủ hạ của mình đang nằm trên mặt đất thì sát khí trên gương mặt càng đậm hơn: “Mẹ nói Đúng là một tên điên không cần mạng mà.”
“Làm ba người của tao bị thương thì mày cũng coi như rất tự hào rồi đấy.”
“Chỉ là bây giờ mày sợ rằng đã không còn sức chiến đấu nữa rồi.”
“Tiếp theo tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục.
Nhìn Nhiếp Binh từng bước tiến tới thì Hà Tổ Nghi đột nhiên chắn trước mặt tên hề “Khoan đã!”
“Tôi… tôi sẽ đi theo các người! Hãy tha cho anh ta!”
Dù sao mọi chuyện cũng đã định sẵn kết cục rồi, cô trời sinh bản tính lương thiện tất nhiên không muốn mở to mắt nhìn một sinh mạng ra đi vì mình.
“Ha ha…”
Nhiếp Binh cười đều giả: ‘Người đẹp, bây giờ cô không có quyền lên tiếng.”
“Tôi không chỉ muốn mạng của anh ta mà đợi dạo nữa ông đây sẽ chơi đùa với cô, cô cũng cần phải dùng cơ thể của mình để bồi thường cho những anh em của tôi.”
Đúng vào lúc này thì tên hề vùng vẫy đứng dậy, một tay túm lấy vết thương ngăn không cho chảy máu nữa, một tay anh ta cầm lấy quả bóng bay mà vừa nãy mình đưa cho Hà Tổ Nghi.
Nhiếp binh cười lạnh: “Thế nào? Gần chết rồi vẫn muốn làm anh hùng sao?”
Tên hề không nói gì cả mà đột nhiên buông tay ra, quả bóng bay tựa như có cảm ứng tự nhiên bay về phía đám người Nhiếp Binh.
Trong lòng Nhiếp binh đột nhiên vang lên dự cảm không lành, bước chân của anh ta hơi do dự. Chỉ thấy quả bóng bay bay tới một người trong số họ, người đó khó chịu dùng dao chọc một phát: “Chết tiệt, cái gì…
Bum!
“Aaa!”
Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, quả bóng
tưởng như vô hại đột nhiên phát nổ như quả bom, mọi chuyện đến quá đột ngột không kịp cảnh giác nên những người đó bị nổ thành
nhiều mảnh, chết không toàn thân.
“Không hay rồi! Trong quả bóng có gì đó rất lạ, nhanh tránh đi”
Nhiếp Binh kêu lên một tiếng, nhưng mà quả bóng đã bay tới trước mặt anh ta và những tiếng nổ lần lượt vang lên. Khói bụi bay mù mịt khắp nơi, đợi tất cả yên lặng thì sau cười còn lại đã có ba người bị giết, chỉ còn lại có ba người. Dù đã bị thoát chết nhưng mà cũng đã bị thương nặng.
“Chết tiệt, tao sẽ giết mày, tao giết mày”
Nhiếp Binh che cánh tay đang chảy đầm máu của mình, gương mặt tràn đầy sát khí. Bây giờ không còn bóng bay cho nên tên hề cũng không còn một chút sức chiến đấu gì nữa. Tuy rằng anh ta bị thương nhưng mà nếu muốn lấy
mạng của tên hề thì cũng là chuyện dễ dàng.
“Đi chết đi.
Vèo.
Đột nhiên một tiếng gió vang lên, Nhiếp
Binh vô thức dùng con dao trong tay đỡ lấy. Chỉ nghe thấy một tiếng bịch, một con dao bằng gỗ bị cắt đứt bay ra phía xa.
Kẻ nào?
“Tên hè à tên hề, chỉ một đảm phế vật thôi mà lại khiến anh bị thương thành cái dạng này. Ha ha, em bộ dạng thì với khả năng của anh chắc là giảm xuống rồi…
Giọng nói của một cô gái nhẹ nhàng vang lên, sau đó trong bóng đêm xuất hiện một người đàn ông và một người phụ nữ.
Gương mặt của người đàn ông lạnh lẽo mặc một chiếc áo khoác màu trắng, trong bàn tay đang nghịch một con dao bằng gỗ.
Người con gái mảnh mai, trên gương mặt mang theo nét cười nhưng mà dưới đáy mắt lại mang theo tia sát ý.
“Các người là cùng một ruột với nhau?” Giờ khắc này đôi mắt của Nhiếp Bình đó bừng, gương mặt tràn ngập tia sát khí, anh ta giơ tay lên: “Ông mặc kệ chúng mày là ai, nhưng dặm giết người của Venom thì hôm nay chúng mày đều phải chết ở đây.
“Lên, giết bọn chúng cho tao!
Mấy người còn lại hét lên, lao về đám người mới tới.
Người con gái cười nhẹ với người đàn ông
“Mỗi người một nửa?”
Người đàn ông không nói gì cả, con dao gỗ trong tay chuyển động một tia sáng xuất hiện, sau đó không thấy bóng dáng của anh ta nữa.
Người con gái nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu: “Thật là không có chút phong độ gì cả.
Nói xong câu này cô ta vuốt mặt mình, gương mặt thờ ơ trong nháy mắt đã chuyển thành ghê rợn. Cô ta giống như một bóng ma gầm thét lao tới chiến đấu.
Ba phút
Chỉ ba phút thôi mà vang lên vô số những tiếng gào thét.
Sau ba phút, thì mười mấy người của Venom tất cả đều chết hết, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.
Nhìn thấy cảnh này thì Nhiếp Binh nuốt nước miếng, trong đôi mắt hiện lên sự sợ hãi không thể che giấu nổi.
Con mẹ nó đây đều là những cao thủ hàng đầu của Venom đó, trên người mỗi người đều gánh phải mười món nợ máu.
Mà chỉ có trong ba phút ngắn ngủi thôi lại ở trước mặt mình bị cắt nhỏ như là dưa vậy? Hai người này rốt cuộc là người như thế nào chứ.
Đột nhiên có hai con mắt còn máu rơi tới trước người anh ta, đôi mắt của Nhiếp Binh co giật, sau đó vội vàng lùi về phía sau hai bước.
Anh ta sợ rồi!
Anh ta thật sự sợ rồi.
Loại kỹ thuật giết chóc hư ảo như thế này khiến anh ta căn bản không thể sinh ra được một chút phản kháng nào.
Kỹ năng giết người của hai người này so với tên hệ kia còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Đáng chết
Hai người này rốt cuộc là ai?
Bản thân mình cũng coi như là một nhân vật trong giới đánh thuê rồi nhưng mà chưa từng nghe thấy tên của hai người này.
Với lại, dựa theo lời Địch Lợi Tư thì Hà Tổ Nghi chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhưng mà một người phụ nữ bình thường mà có thể khiến hai sát thủ hàng đầu bảo vệ sao?
Con mẹ nó lừa ai chứ?
“Nhiếp… Nhiếp Binh, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Đúng lúc này Địch Lợi Tư đang đứng bên cạnh anh ta hai chân mềm nhũn có chút run rẩy.
“Thế nào nữa? Con mẹ nó còn có thể thể nào nữa, ông có thể đánh thắng họ thì ông đánh đi.”
Nhiếp Binh nghiến răng nghiến lợi, anh ta tin chắc rằng thông tin mà Địch Lợi Tư cung cấp cho mình là sai, Hà Tố Nghỉ tuyệt đối không hề đơn giản như những gì ông ta nói.
Mà mồ hội trên mặt Địch Lợi Tư không ngừng chảy xuống: “Tôi… Tôi không hề biết võ sao có thể đánh được chứ?”
“Con mẹ nó, nếu đã biết bản thân mình không đánh lại thì còn không chạy nhanh đi.
Lời vừa nói xong thì lập tức xoay người chạy đi.
Địch Lợi Tư cần rằng muốn chạy theo anh ta, nhưng mà ông ta còn chưa chạy được một bước thì đã nhìn thấy Nhiếp Bình đang chạy ngược lại.