Chương 507
Nhìn thấy tư thế vênh váo của họ, mọi người đều vô thức tách ra một lối đi cho họ, rất nhanh, bọn họ đã đến được trước mặt.
Thấy đám người lạ xuất hiện, Lợi Long thận trọng hỏi: “Các người lại là ai đây?”
Một người áo đen đi đầu nhìn hắn, trong lời nói mang theo vẻ khinh thường: “Một đám rác rưởi, còn không biết xấu hổ mà tự gọi mình là kẻ liều mạng ? Hừ! Thật là xấu hổ!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Lợi Long đột nhiên nổi giận đùng đùng, đá móc một cái, khẩu súng lục hắn vừa vứt dưới đất xuất hiện trong tay, chia thẳng vào người áo đen: “Ngươi nói lại cho ta!” Giọng điệu của người đàn ông mang áo đen vô cùng bình tĩnh: “Ngươi, một người bình thường nhỏ bé, dám làm gì ta?!”
Lợi Long hoàn toàn bị điệu bộ khinh thường của hắn ta phát cáu, hét lên: “Vậy ta liền cho ngươi xem, ta có dám hay không!”
Sau đó, anh ta bóp có một cách dứt khoát Viên đạn gầm thét giống như lưỡi của lữa, đột nhiên phun ra! ở khoảng cách dưới năm mét, hoàn toàn không thể có sai lệch
Tuy nhiên, cảnh tiếp theo khiến tất cả mọi người có mặt phải trố mắt
Một viên đạn vàng dùng trước trán của người mang áo choàng đen
Giống như một bàn tay to vô hình, giữ viên đạn lại trong hư không!
Nhìn thấy cảnh này, ai cũng phải sững sờ
Sau đó, một cơn ớn lạnh từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân tê dại.
Trời ơi, chúng ta đã nhìn thấy cái gì vậy?
Một sự kì dị đến khó lòng mà tin được, lẽ nào là ma thuật chăng?
Không!
Nó không thể là ma thuật, lẽ nào … lẽ nào ma thuật thực sự tồn tại sao?
Rất hài lòng với biểu hiện của mọi người lúc này, người áo đen cười hả hệ, nói: “Các ngươi tầm thường hèn mọn không biết trên đời này còn có rất nhiều người ngay cả nhìn lên các người cũng không xứng!”
“Nhóc con, vì để trừng phạt ngươi vì đã nổ súng với ta, tay của ngươi, không cần dùng nữa!”
Khi giọng nói vừa kết thúc, chỉ nhìn thấy viên đạn lúc nãy vẫn còn lơ lửng, đột nhiên đổi hướng, bay vụt, lao thẳng vào Lợi Long, sau đó một vệt máu xuất hiện trên cánh tay phải của Lợi Long, và khẩu súng trên tay hằn rơi xuống mặt đất một lần nữa!
Hắn ta bịt chặt vết thương trên cánh tay phải của mình, khuôn mặt của Lợi Long hiện lên vẻ kinh hoàng đến vô cùng!
Hãn không thể tin được cảnh tượng trước mắt, nhưng người đàn ông mặc áo choàng đen không hề hấn gì và vết thương trên cánh tay phải khiến hắn phải tin rằng tất cả những điều này là sự thật.
Người trước mặt vượt qua tất cả nhận thức của hắn!
Bộp bộp bộp!
Khi hiện trường không còn tiếng động, đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay đặc biệt giòn giã, mọi người đều vô thức qua hướng đó, thấy Diệp Phùng tiến lại gần vỗ tay. Anh nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen với nụ cười trên môi: “Cái này là Niệm lực? “
“Chậc chậc, những người dị năng phương Tây, các người nếu so với người phương Đông thì cũng có chỗ khác biệt!”
“Diệp Phùng?”
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cởi bỏ áo choàng đen trên đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt như ma, đặc biệt là một đôi mắt xanh biếc, phản chiếu ba vòng đồng tử, nếu như nhìn chăm chăm vào đôi mắt của hắn ta, dường như ngay cả linh hồn cũng phải bị đối phương hấp thụ và lấy đi!
Nghe thấy đối phương gọi tên mình, Diệp Phùng hơi nhướng mày: “Ngươi biết ta?”
“Hê Hê…”
Một tiếng cười khàn khàn vang lên, người mặt áo đen nhìn về phía anh: “Người ở nước Đại Phong của chúng ta, có thể được miêu tả là danh tiếng lẫy lừng!”
“Liên minh những người dị năng đang đưa ra một phần thưởng cho bất kỳ ai có thể giết được ngươi. Phần thưởng là 600 triệu, cộng với được truyền chức Đại Công Tước!”
“Chậc chậc chậc, phần thưởng hậu hĩnh như vậy, ai mà không động lòng cơ chứ…
“Nước Đại Phong?”
Trong lòng Diệp Phùng bỗng nhiên thanh tinh, sắc mặt tươi tỉnh: “Hì hì, xem ra người vẫn chưa bị đánh cho tan tành Cho nên, mục đích người tới đây là vì ta?”
Người áo đen không giấu giếm: “Mục đích của chúng ta tới đây là giúp Trát Mộc Lí lên chức, nhưng khi biết được người trợ giúp A Minh Hãn là ngươi, chúng ta đã tạm thời thay đổi kế hoạch!”
“Tóm lại là một vương quốc dầu mỏ giàu có cộng với đế sư phương Đông, hai thành tựu này đủ để ta trở thành anh hùng đối với đất nước của chúng ta l “Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy, quên mất giới thiệu bản thân!”
Người áo đen cười gắn: “nước Đại Phong, người dị năng cấp 3, Thorne!”
Người tu đạo phương Đông và các người dị năng phương
Tây khác nhau
Người tu đạo, hấp thu linh lực của trời đất vào cơ thể, nuôi dưỡng đan điền của mình, còn người dị năng phương tây là những nguyên tố và thiên phủ, giống như những pháp sư mà chúng ta đã thấy trong các bộ phim truyền hình.
Các người dị năng được chia thành một đến bốn cấp, càng cao thì càng mạnh, tương ứng với cảnh giới của hậu thiên cao thủ, tiên thiên cao thủ, tông sư và đại sư!
Và người dị năng cấp ba đã có sức mạnh tương đương với tông sư
Diệp Phùng cười lắc đầu: “Can thiệp vào công việc nội bộ của nước khác, làm những việc tư lợi nhân danh đạo đức cao cả, thậm chí là chiến tranh, coi thường tính mạng của vô số người vô tội, cách làm này là phù hợp với phong cách của nước Đại Phong các ngươi! “Câm miệng!”
Nghe thấy Diệp Phùng xúc phạm đất nước của mình, Thorne vô cùng tức giận: “Sắp chết đến nơi, còn dám nói mà không biết ngượng?!”
“Sắp chết đến nơi? Chỉ dựa vào các ngươi sao?”
Diệp Phùng mim cười: “Phương Đông có một câu nói từ xa xưa rằng điếc không sợ súng. Người cho rằng chỉ cần một người dị năng cấp ba chỉ là người có thể giết ta sao?”
“Hừ! Ta biết người rất lợi hại. Theo tin tức từ của Lạc
Thần lúc đó truyền về, nghi ngờ ngươi có tu vi của một người dị năng cấp 4!”
“Nhưng, để ta nói cho ngươi biết, một người dị năng cấp ba như ta, khác với những người khác!”
“Dị năng niệm lực, giết người không đao kéo!”
Khi Thorne nói, đôi mắt hắn chợt lóe lên, đồng tử bất ngờ cử động một cách kỳ lạ, ngay sau đó những khẩu súng trong tay của tất cả những người lính đánh thuê có mặt tại đó đột nhiên tự run lên!
Sau đó, vô số khẩu súng đột nhiên bóp còi, hàng vạn viên đạn bay trên không! “Diệp Phùng, hôm nay ta sẽ cho người thấy, Thorne ta đây ghê gớm đến mức nào!”
“Di di!”
Giọng nói vừa kết thúc, vô số viên đạn, như từ trong nòng súng bay ra, mục tiêu, hướng về Diệp Phàm! “Thầy ơi, cẩn thận!”
Nhanh
Quá nhanh!
Làm sao có thể so sánh tốc độ của đạn với người thường?
Dù là Vương Khinh Lâm cố tình đỡ đạn cho Diệp Phùng, nhưng cơ bản đã quá muộn!
Mà Diệp Phùng hai tay để sau lưng không hề động đậy, ngay cả linh lực trên người cũng không có một chút dao động!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ bị bắn thành vũng thịt thối, thì đột nhiên, giữa huy hoàng, một giọng nói hào hùng đột nhiên vang lên! “Hoàng Hà Viên Thượng Bạch Vân Gian “Nhất Phiến Cô Thành Vạn Nhân Sơn.”
“Khương Địch Hà Tu Oán Dương Liễu, “Xuân Phong Bất Độ Ngọc Môn Quan!” Sau khi bài thơ được ngâm xong, chỉ thấy trong không trung có vô số đừng chuyển động một cách điên cuồng, tạo thành một cánh cửa Ngọc Môn lớn, năm trước mặt Diệp
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!