Một câu nói đột nhiên của Trần Vượng giống như đánh thức người đang ở trong mơ, hình như Dương Khang đột nhiên nhớ lại được cái gì, tự động nói: “Lão già tôi đây nghĩ ra ra rồi!” “Trong sách của tổ tiên nhà họ Dương, đã từng có ghi chép, năm đó nhà họ Dương tranh giành thiên hạ với tám gia tộc lớn, đột nhiên tất cả những người thuộc dòng chính đều biến mất sau một đêm. Sau đó bọn họ bị giam cầm ở khu đất cấm này, nhưng đứa con trai út vừa mới sinh của tổ phụ đời thứ năm lại không thấy xuất hiện cùng bọn họ ở chỗ này mà là ở trong mật thất, tiếp nhận luyện thi đại pháp gia truyền của nhà họ Dương!” “Nhưng luyện thi đại pháp chỉ cần thời gian ba ngày, hơn nữa còn phải cần những người thuộc dòng chính tiến hành chăm sóc, tất cả mọi người đều biến mất trong một đêm, cho dù đứa bé đó có may mắn thoát khỏi đại nạn nhưng cũng không có ai kết thúc luyện thi đại pháp, vượt quá thời gian ba ngày cũng sẽ hoá thành tro bụi, cho nên lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng đứa bé đó đã chết yểu rồi. Trong sách của tổ tiên cũng chỉ nói qua vài chữ nhưng không có ghi chép tỉ mỉ, lẽ nào nói “Đúng vậy!”
Diệp Phùng gật đầu nhìn ông ta: “Đây chính là đứa bé năm đó, chỉ có điều là dù sao nó cũng may mắn không chết bởi luyện thi đại pháp mà lại trùng hợp ngẫu nhiên trở thành bộ dạng trường sinh bất tử, trẻ mãi không già như bây giờ, không phải xác chết cũng không phải người. Năm đó Tần Thuỷ Hoàng nhờ đại thần Hạ Khương thu phục và nuôi nhốt, dưới sự giúp đỡ của ông ta Nho Nhỏ mới có thể sống lại!”
Diệp Phùng không nói nhiều, còn cố ý che giấu chuyện Hạ Khương lợi dụng Nho Nhỏ. Chỉ có điều nói với Dương Khang nhiều như vậy cũng đã đủ rồi. “Nói như vậy, đứa bé này thật sự là tổ tiên nhà họ Dương của tôi?”
Trong giọng nói của Dương Khang đã mang theo âm rung. “Có phải hay không, sao tộc trưởng Dương không tự mình kiểm chứng một lần?” Diệp Phùng khoát tay về phía ông ta, tránh ra khỏi vị trí.
Dương Khang run lẩy bẩy đứng lên, đi chầm chậm tới trước mặt Nho Nhỏ, đưa tay ra, muốn sờ tay của Nho Nhỏ, ai ngờ Nho Nhỏ lại rụt tay lại, hung hăng nhìn ông ta: “Ông làm cái gì? Không được làm hại chị gái!”
Rõ ràng là một thằng nhóc, chỉ một cái tát cũng có thể đập chết. Nhưng trong lòng Dương Khang đột nhiên gợn lên giống như là bị tộc trưởng trách mằng vậy. Bắc Minh Vân vội vàng ôm lấy Nho Nhỏ nhẹ giọng nói: “Nho Nhỏ ngoan, ông nội đây là người tốt, chúng ta bắt tay ông ấy được không nào?”
Đối với lời nói Bắc Minh Vân, Nho Nhỏ vẫn luôn nói gì nghe nấy, nghe lời đưa bàn tay nhỏ ra, Dương Khang hit một hơi thật sâu, đầu tiên là cắt một vết nhỏ trên ngón tay của mình sau đó úp lên tay của Nho Nhỏ, “A! Đau quá!”
Ngay khi bị nằm chặt, Nho Nhỏ đột nhiên hét lên một tiếng đau, lập tức rụt tay lại, nhìn vào chỗ vừa nằm tay với Dương Khang, cũng xuất hiện một vết thương, nhưng máu chảy ra không phải là màu đỏ tươi mà lại là màu đen, màu đen u ám.
Nhưng chính là lúc đụng chạm trong nháy mắt đó đối với Dương Khang mà nói cũng đã đủ rồi, thượng cổ thế gia, huyết mạch tối cao, lại được kiểm chứng huyết mạch bằng cách trực tiếp nhất, chính là sự dung hòa giữa máu và máu.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Khang cảm nhận được trong dòng máu của Nho Nhỏ có một sự áp bức đối với huyết mạch của chính mình. Như thế cũng đủ để áp đảo tất cả mọi người, ngay cả ông nội đã mất, cũng không có huyết mạch giống như Nho Nhỏ, mang lại áp bức lớn nhất cho bản thân ông ta. “Dương Khang tộc trưởng đời thứ mười bảy của nhà họ Dương bái kiến lão tổ tông!”
Dương Khang đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nho Nhỏ, kính cẩn cúi lạy. Vừa rồi kiểm chứng huyết mạch cho dù Nho Nhỏ không phải là di tử của tộc trưởng đời thứ năm thì cũng nhất định là người thuộc dòng chính của nhà họ Dương, hơn nữa còn là người bề trên, cũng là cấp bậc rất cao. “Chị gái! Ông nội hung dữ này tại sao lại quỳ trước mặt
Nho Nhỏ vậy?”
Nho Nhỏ có chút khó hiểu hỏi Bắc Minh Vân.
Bắc Minh Vân suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Đó là bởi vì ông nội thích Nho Nhỏ đói”
Nho Nhỏ giống như hiểu lại không hiểu gật đầu rồi Em biết rồi. Khi Nho Nhỏ đi theo chủ hoàng đế, cũng có rất nhiều người thích chủ hoàng đế, nhìn thấy chú ấy, đều quỳ xuống!”
Khi nói chuyện, Nho Nhỏ giãy giụa từ trên người Bắc Minh Vân xuống, bắt chước cúi đầu một cái về phía Bắc Minh Vân, sau đó mở đôi mắt to thơ ngây nói: “Nho Nhỏ cũng cúi đầu với chị gái, Nho Nhỏ cũng rất thích chị gái!” “Đứa bé ngoan, mau đứng lên!”
Bắc Minh Vân dở khóc dở cười, lúc này Nho Nhỏ thật sự có phần đáng yêu ngốc nghếch. “Láo xược! Đây…
Dương Khang nhìn thấy lão tổ tông của nhà mình lại đi cúi đầu trước một đứa con gái, suýt chút nữa nổ tung, Diệp Phùng lập tức năm chặt cổ tay ông ta, thấp giọng nói: “Tộc trưởng Dương, lẽ nào ông vẫn chưa nhìn ra sao? Vị tiểu tổ tông này của nhà ông, vô cùng quyến luyến cô gái này của chúng tôi, nếu như ông đắc tội với cô ta, e rằng vị tiểu tổ tông này của nhà ông, có thể ném ông đi!”
Dương Khang nhất thời trợn tròn mắt, tính huống gì đây? Một tiểu tổ tông quay về cũng coi như thôi đi, lại còn dẫn theo một bà cổ sao?
Trong phòng họp của nhà họ Dương, mặc dù đã đổi sang một căn phòng sáng sủa hơn, nhưng hơn mười ông già mặc đồ đen ngồi trong một căn phòng, tuổi tác còn lớn hơn Dương Khang, âm khí của căn phòng đó cũng đủ để cho mọi người cảm thấy lạnh buốt. “Đế sư Diệp! Ông Trần, Ông chủ Trương! Mời ngồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!