Chương 73: Tôi có đánh học sinh sao?
Vương Húc Phú sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn Diệp Phùng, nói lắp bắp: “Thầy… thầy, không phải thầy muốn làm chủ nhiệm lớp 12A9 đó chứ?”
Diệp Phùng cười chỉnh lại quần áo: “Sao, có vấn đề gì à?”
“Nhưng… Nhưng mà, bọn họ đều là những học sinh cá biệt khó quản lý nhất!”
Giọng Diệp Phùng đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Trên đời này không có học sinh nào sinh ra đã bướng bỉnh, nếu có thì chỉ có người thầy không có trách nhiệm với học sinh của mình!”
“Bố mẹ của chúng có thể khiến chúng hư hỏng và bướng bỉnh, nhưng giáo viên của chúng lại là những người có thể đưa học trò mình trở lại con đường đúng đắn!”
“Nhớ kĩ!”
“Tất cả những đứa trẻ mà chúng ta bỏ rơi rất có thể sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ cho xã hội trong tương lai!”
“Và chúng ta phải loại bỏ khả năng này ngay trong khuôn viên trường!”
“Vì thế, phải dốc lòng cố gắng hết sức vì nền giáo dục!”
Giờ phút này tuy rằng thân hình Diệp Phùng không quá cao to, nhưng lại có khí thế ngút trời!
Mọi người chợt nhận ra!
Đúng, trong thâm tâm của họ đều bỏ qua những học sinh cá biệt, ngược lại rất có trách nhiệm với những học sinh giỏi khác, nhưng họ không biết rằng khi những học sinh này ra ngoài xã hội, không ai dạy chúng thế nào là trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, không còn phải bàn cãi gì nữa điều này cực kỳ gây nguy hại đến toàn xã hội!
Và với tư cách là người thầy giáo dục chúng, đương nhiên họ cũng có một phần trách nhiệm không thể chối cãi!
Hiểu rõ đạo lí này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổi Đối mặt với Diệp Phùng, ông ta không tự chủ được cúi đầu: ‘Lời thầy dạy dõ, tôi sẽ nhớ kỹ!”
“Thôi, cũng không còn sớm nữa, tôi nên đi gặp học sinh của tôi rồi!”
Nói xong, Diệp Phùng rời khỏi văn phòng, đi đến một giảng đường bốn tầng theo sự chỉ dẫn của Vương Húc Phút!
Nhằm nâng cao hiệu quả học tập của học sinh cuối cấp, Học viện Đông Phương đã sửa sang lại toàn bộ tòa nhà để riêng cho các em sử dụng!
Đi dọc hành lang của ba tầng đầu tiên, có thể nghe được tiếng đọc sách vang lên lanh lảnh bên tai, nhưng vừa bước chân lên đến cầu thang của tầng bốn, thì bắt đầu nghe thấy một loạt tiếng rầm rập ồn ào, kèm theo đủ thứ mùi khác nhau tỏa rat Vì không muốn nhóm học sinh cá biệt này ảnh hưởng đến những học sinh khác, trường đã mở thêm cho khối cấp ba lớp thứ chín, rồi xếp lớp toàn học sinh cá biệt này một mình một tầng, ngăn cách hoàn toàn với các lớp khá!
c Trong lớp học, không, nói đúng hơn, cảnh tượng này thực sự giống như một phòng tiệc riêng vậy!
Bàn và ghế của học sinh chất thành đống trong góc, nhiều loại ghế sofa đều được đặt nằm ngang, thậm chí còn có một chiếc giường lớn sang trọng!
Lẩu, đồ ăn vặt bày hết lên trên mặt bàn, người thì đang dùng điện thoại di động, người thì nói chuyện tán gầu, người hút thuốc, không có một chút bóng dáng nào của phòng học, thật sự rất hỗn loạn!
“Cậu Châu, mọi người đều đã sắp xếp xong cả rồi. Chỉ cần tên đó rời khỏi Học viện Đông Phương, chắc chắn có thể xử đẹp!”
Chu Huân Dương ngồi trên ghế sô pha ở hàng cuối cùng, ngạo nghề vắt chéo hai chân, trên mặt lộ ra vẻ u ám: “Hừ! Nói với thằng tư, tiền không thành vấn đề!”
“Tao muốn hai tay của tên đó!”
“Này… đừng lo lắng!”
“Dựa theo thời gian đã tính toán từ trước, tên đó đáng lẽ đã bị chú của tôi đuổi ra khỏi trường học rồi, có lẽ bây giờ, nó đã bị ông đây cho…
Lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng ken két, cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, một bóng người màu trắng ung dung đi về phía bục giảng!
Mọi người đều đồng loạt dừng lại tất cả việc trên tay, nhìn bóng người vừa xuất hiện, nhất thời không kịp phản ứng!
Từ sau khi họ đánh đuổi giáo viên thứ mười ba đi, thì lớp 12A9 này, trong suốt ba tháng không có bất kì ai dám tới làm phiền nữa, người này là ai mà đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào không biết đây là chỗ cấm ky của toàn bộ Học viện Phương Đông sao?
“Châu… cậu Châu, có phải đó là tên đánh cậu ở cổng trường không?”
Ánh mắt Chu Huân Dương khẽ híp lại, nhìn chằm chằm bóng người trên bục giảng, trong lòng dâng lên một trận giận dữ!
“Mẹ nó! Còn dám tìm đến tận đây?”
“Ngồi xuống đi, cậu Châu, ba mươi mấy người lớp chúng ta sẽ cùng hành động. Chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm tên đó rồi!”
Chu Huân Dương vung tay lên: “Khoan đất”
Tuy rằng cậu ta là công tử bột nhưng không hề ngốc nghếch, ngược lại Chu Huân Dương còn rất thông minh và biết xem xét tình hình!
Theo lẽ thường mà nói, lúc này Diệp Phùng đáng lẽ phải bị Hứa Minh đuổi ra khỏi trường, nhưng thay vì bị đuổi, anh ta còn đến lớp học của mình, điều này chứng tỏ Hứa Minh đã không thành công!
Phó hiệu trưởng Học viện Phương Đông thậm chí không thể sa thải một giáo viên bình thường, chỉ có một khả năng!
Diệp Phùng này, không đơn giản chút nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Huân Dương tối sầm lại: “Đừng lo lắng! Trước hết cứ xem anh ta muốn làm cái gì đã!”
Dưới cái nhìn của tất cả học sinh, Diệp Phùng đi qua từng bãi rác trên bục giảng, nhìn những người dưới bục đang lộ rõ đủ vẻ mặt khác nhau, cười nói: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Diệp Phùng!”
“Kể từ bây giờ, tôi sẽ làm chủ nhiệm lớp 12A9I”
Sau một hồi im lặng, dưới bục giảng đột nhiên bùng nổi “Người này vừa nói cái gì? Làm chủ nhiệm lớp chúng ta?”
“Quái! Chả lẽ mới có ba tháng không động †ay động chân, huyền thoại của chúng ta đã biến mất rồi sao?”
“Hì hì… lại có thêm một tên không sợ chết tìm đến! Cái có trò vui để xem rồi!”
Đám học sinh của lớp 12A9 này đều có gia thế không tâm thường chút nào, vì thế nên hình thành cho họ cái tính cách không biết sợ trời sợ đất là gì, coi thường pháp luật, kiêu ngạo và độc đoán.
Lúc này, một học sinh cao to vạm vỡ đi thẳng lên bục giảng, tuổi người này mặc dù chưa qua mười tám, nhưng cậu ta đã cao hơn Diệp Phùng hẳn một cái đầu!
Cậu ta cúi mắt nhìn Diệp Phùng, cơ bắp cuồn cuộn, khinh thường nói: “Anh mới đến đúng không?”
“Thấy anh không hiểu quy củ ở đây, tôi sẽ cho anh một cơ hội!”
“Quỳ trên mặt đất bò như chó, chúng tôi coi như anh chưa từng xuất hiện!”
Trước những lời nói đầy xúc phạm của cậu ta, nụ cười trên mặt Diệp Phùng không hề giảm đi chút nào, anh nói: “Đây là thái độ của cậu với giáo viên sao?”
“Giáo viên?!”
“Ở lớp 12A9 của chúng tôi đây, vai trò của giáo viên là làm trò vui cho chúng tôi mỗi ngày!”
“Đừng nói nhảm nữa, mau quỳ xuống cho ông đây leo lên!”
“Nếu để tôi giúp anh, ha ha, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu!”
Tất cả học sinh ngay lập tức phá lên cười, ai nấy đều tỏ vẻ như đang xem trò vui vậy!
“Chậc chậc tên mới đến này thật là xui xẻo!”
“Thẩm Tuấn là người chơi giỏi nhất trong lớp của chúng ta. Nếu cậu ta ra tay, đoán xem người thầy mới này có thể trụ được mấy giây?”
“Tôi đặt cược một nồi lẩu nhiều nhất là ba giây!”
Mà Diệp Phùng cuối cùng cũng lộ ra vẻ thất vọng trên mặt: “Xem ra cậu cần phải học lại, cách làm một học sinh biết kính thầy!”
“Đệt! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Thẩm Tuấn đột nhiên tức giận, vươn cánh tay thô to ra, trực tiếp bóp cổ Diệp Phùng!
Diệp Phùng ánh mắt chợt lạnh, giơ tay ra bóp chặt tay Thẩm Tuấn, chỉ thấy anh nhẹ nhàng bóp một cái!
“AI”
Thẩm Tuấn hét lên một tiếng, cảm giác đau đớn cùng tê dại lan khắp cơ thể, thân thể kích động, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng!
Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều trợn mắt há mồm!
“Chuyện gì xảy ra thế này? Thẩm Tuấn vậy mà bị một kẻ mới đến đánh gục?”
Mà Chu Huân Dương chứng kiến cảnh tượng này từ đầu đến cuối, trong lòng không có một chút kinh ngạc nào. Thậm chí khi nhìn thấy bộ dạng Thẩm Tuấn la hét thảm thiết, ánh mắt cậu ta lại còn lóe lên vài phần khinh thường cùng một chút vui vẻ!
Đúng là thằng ngu!
Tên này nếu dễ đối phó như vậy, ông đây còn bị buộc phải đến xin lỗi hắn sao?
“Buông ra! Anh thả tôi ra!”
Diệp Phùng nhìn cậu ta cười: “Cậu biết sai ở đâu chưa?”
“Tôi sai cái mẹ gì! Ông có biết cha tôi là ai không? Tin hay không, tôi có thể giết cả nhà ông trong phút chốc!”
Diệp Phùng khẽ lắc đầu: “Bướng bỉnh cố chấp, cần phải dạy lại!”
Nói xong, ánh mắt anh chợt lạnh, dưới chân dùng lực, một cước trực tiếp đá văng Thẩm Tuấn ra ngoài, hất văng mấy cái bàn đập vào tường!
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ co rúm người lại như một con tôm trên mặt đất vì đau đớn của Thẩm Tuấn, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ!
Có người dám đánh học sinh lớp 12A9?
Anh ta không biết rằng mỗi học sinh ở đây đều có gia cảnh rất không tâm thường sao?
Nhìn lại Diệp Phùng, như thể anh chỉ mới vừa làm một chuyện nhỏ không đáng nói, thong dong trở lại bục giảng, nhìn đám người còn đang ngơ ngác dưới bục, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ, tôi có thể tiếp tục ở lại đây không?”
Ứự!
cTiếng nuốt nước bọt lần lượt vang lên!