*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua ngày hôm sau, cô tỉnh dậy, không thấy Phương Uyên đâu, cô bỗng cảm thấy lo sợ, ngồi dậy đưa đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, cô tự hỏi: "Sao các anh lại thay đổi đột ngột như vậy? " Khẽ lắc đầu, đem bỏ hết những suy nghĩ đó. Bước xuống giường bệnh, vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn vào trong gương, đôi mắt ấy sao lại đỏ đến vậy, nó đã không còn long lanh nữa rồi thay vào đó là sự tuyệt vọng mà giờ đây cô được nếm trải. Đi ra ngoài thấy các anh ngồi đó:
- Hôm nay cô về nhà với chúng tôi - Triều Vỹ
- ... -cô im lặng
- Cô không trả lời được sao? - Nam Triết
- .... -cô
- Mở miệng ra dùm tôi đi, cô không nói thật là phiền chết đi đươc- An Thái
- Các anh còn muốn tôi nói gì nữa đây? Không phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao -cô
- Cô... - Triều Vỹ
- Làm ơn, nếu như không có chuyện gì thì đừng nói chuyện với tôi -cô.
- ----------------------------------------------------
Cô đã về căn biệt thự này, ông trời thật biết trêu người mà, chỉ mới đây thôi cô còn chuẩn bị làm mẹ mà bây giờ tới cơ hội được mang thai cũng không còn, còn các anh thì sao, miệng thì nói không sao, miệng thì nói yêu nhưng hãy xem coi các anh đã làm gì đi! Các anh đã tổn thương cô. Được!!! Nếu như các anh muốn cô cùng các anh chơi trò chơi này thì cô chơi. Đi vào căn nhà đã từng ấm áp, hạnh phúc này, cô lên thẳng phòng mình, những người hầu khó hiểu, tại sao tiểu thư lại có vẻ đau buồn như vậy, tại sao tiểu thư lại toát ra vẻ lạnh lùng như vậy. Các anh thở dài, nhìn nhau, tự hỏi lòng mình: "Có thật là các anh đã lựa chọn sai lầm". Đóng cửa phòng lại cô trượt dài người ngồi xuống, ngước mặt lên trần nhà, toàn bộ những kí ức đẹp đẽ cùng với các anh đều hiện lên trong đầu cô, điều đó làm tim cô đau nhói. Mọi chuyện thật vượt xa tầm tay của cô, cô mắc kẹt giữa hàng ngàn câu hỏi và nỗi đau trong tim, không lối thoát và cũng không ai kéo cô ra khỏi đó, vậy thì cô chỉ cần đóng cửa trái tim lại và lấy chiếc mặt nạ thủy tinh đeo lên thôi. Bởi cuộc chơi của cô cùng các anh bắt đầu từ đây. Nuốt nước mắt ngược trở xuống, cô đứng lên, mỉm cười đi đến tủ đồ lấy đồ đi tắm, tắm xong cô bước ra với một bộ áo hở bụng và quần short, nhìn cô thật đẹp.
(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Đi xuống lầu, các anh đen mặt khi thấy cô mặc bộ đồ này, cô lơ các anh, lại gần quản gia:
- Dì Quản Gia, cho con ly sữa đi ạ
- Vâng, thưa tiểu thư - quản gia.
Nói rồi quản gia vào trong lấy cho cô một ly sữa, cô cầm lấy uống, uống xong cô quay người đi ra ngoài. Cô không đụng gì tới đồ của các anh nữa, ra ngoài cô lấy điện thoại gọi cho một người:
- Tới đi -cô
- Vâng, tôi biết rồi -???
- Um -cô. Sau 15p đứng ở ngoài trời lạnh, mặc cho đang mặc bộ đồ hơi hở này, cô cũng không mặc áo khoác vào bởi trời không lạnh bằng tim cô, tim cô chịu được thì người cô chịu được. Chiếc xe màu đen chạy tới chỗ cô, cô lên xe ra lệnh:
- Tới tổ chức đi
- Được, thưa Queen-???
Chiếc xe chạy tới tổ chức, vào trong ai cũng phải sợ hãi sự lạnh lùng, băng giá của cô. Họ nghe nói cô vào bệnh viện làm cái đó sau đó mất tin tức luôn. Sau mấy ngày cô trở lại thì.... Thấy cô, Lạp Hùng nhanh chóng lại gần đứa cháu này, lo lắng hỏi:
- Cháu đã làm gì trong thời gian qua mà mất liên lạc vậy
- Cháu xin lỗi ông, cháu ở trong bệnh viện thôi- cô
- Cháu ở bệnh viện làm gì? -Lạp Hùng
- Ông nên hỏi các.... À không, ông nên hỏi họ đi- cô cười nhạt
- Họ??? -Lạp Hùng
- Um-cô
Lạp Hùng thấy bất ngờ, con bé này sao lại... Lạnh lùng đến như vậy kia chứ, còn nụ cười nhạt đó, nó thật xa lạ:
- Con có phải Tâm Giao của ta không vậy? -Lạp Hùng
- Đúng, con là Tâm Giao nhưng là một Tâm Giao đã thay đổi, còn Tâm Giao trước kia đã chết rồi ông à -cô
- Con nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì? -Lạp Hùng
- Không... Không có gì hết... Nó chỉ là một cơn ác mộng với con mà thôi -cô.
Cô đi lên phòng mình trong tổ chức, nơi đây là nơi cô có thể yên tĩnh mà suy nghĩ và cũng là nơi cô có thể tháo gỡ chiếc mặt nạ thủy tinh xuống. Ở đây một lát cô lấy xe tự chạy về, về sao??? Nó có được gọi là về nhà mình không? Nó có được coi là nơi hạnh phúc không?. Suy nghĩ một chút cô gạt tất cả những câu hỏi của mình ra khỏi đầu. Vào nhà cũng là lúc cô lại phải giả bộ rằng mình không quan tâm các anh, cô sẽ phải giả bộ rằng mình ghét các anh, nó mệt mỏi lắm. Vừa bước vào nhà cô thấy nét mặt của quản gia lẫn những người hầu rất sợ hãi, thấy là lạ liền đi lên phòng, mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt làm cô hốt hoảng, chân đứng không vững. Trên chiếc giường của cô đang để những thứ... Từ đằng sau cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:
- Thấy vui chứ, toàn bộ những thứ này đều cho cô cả đấy - Triều Vỹ
- Không!!! -cô
- Sao lại không? Vui cơ mà - Triều Vỹ
- Không!!! Không... Không-cô sợ hãi, thật sợ hãi.
Anh đẩy cô vào trong, khóa chặt cửa phòng lại, mỉm cười một nụ cười nguy hiểm
- Hôm nay cô sẽ được sự phục vụ từ ba người nhưng không phải cùng một lúc mà sẽ là từng người một - Triều Vỹ.
Cô trợn mắt, định hét lên thì đã bị anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng:
- Um... Um... Thả... Thả... Ra-cô.
Bóp mạnh cằm cô, do đau nên cô khẽ mở miệng ra, anh liền đưa lưỡi mình vào khuấy đảo bên trong khoang miệng cô. Xé cái thứ đang vướng víu trên người cô ra, tay bóp mạnh nơi đẫy đà, thấy cô dần hết hơi anh liền bỏ môi cô ra, nắm tay cô kéo lên lấy còng, còng tay cô lại, lấy khăn bịt mắt cô và bắt đầu tác oai tác quái trên người cô. Đưa ngón tay vào trong hoa huy*t cô, làm nơi đó ướt đẫm, mỉm cười rồi mở tủ kế bên giường ra, lấy một viên thuốc đưa vào hoa huy*t cô. Vài phút sau cơ thể cô bỗng nóng lên, bức rứt, khó chịu vô cùng, giờ phút này cô muốn anh, cô thật muốn anh.
- Um.... Um-cô
Anh trêu đùa với nơi đang khó chịu của cô một chút rồi đưa cái vật đang cương cứng kia vào trong cô, do trong người đang có thuốc (kích dục) nên cô nhanh chóng nhịp theo anh:
- A... A.... Aaaaaa-cô
Một lát sau có dòng nước ấm chảy vào trong cô. Cô gục xuống giường, nước mắt của cô bắt đầu rơi:
- Tại sao.... Tại sao... Các anh có cần quá đáng đến vậy -cô
Anh quay lưng ra ngoài, An Thái lại vào, thấy nước mắt của cô, cậu đau nhói, cậu cũng đưa cái thứ nóng ấm kia vào trong cô, dày vò cô, kể cả Nam Triết cũng như vậy (Hạ Yên: khúc này thì mình chỉ nói vậy, không thể diễn tả thêm, nếu các bạn muốn mình diễn tả một cách chi tiết thì comment, mìk sẽ cố tả chi tiết hơn😃😃). Đêm đó, cô khóc trong lặng thầm, cuộc sống này thật không đơn giản, nó không thể được định đoạt từ chính bản thân mình, con xin người, mẹ à, hãy cho con biết con nên làm gì đi, xin mẹ, hãy mang con theo cùng mẹ. Cô ngất đi, trong giấc ngủ, cô mơ thấy mẹ, mẹ đang lo cho cô nhưng mẹ đang nói gì đó,, hình như điều đó rất quan trọng. Con xin mẹ, hãy dẫn đường cho con, con cần sự thật. Sau giấc mơ này, cô sốt cao, thật không thể hiểu vì sao cô lại sốt, sốt 2 ngày trời liền, các anh thật lo lắng cho cô.
- -----------------------------------------------------
P/s: Các bạn nếu thấy hay thì bình chọn giúp mình nhé, mình sẽ cố ra chap đều. À, sau khi quyển này end mình sẽ viết thêm quyển nữa, các bạn muốn mình viết truyện thể loại gì thì comment nha, cảm ơn.