Chương 156: Trác Du Hiên động lòng
Đang ngắm nhìn bầu trời đêm kia thì Thẩm Quân Dao bị tiếng cạch phát ra từ cửa làm cho giật mình.
Cô quay sang thì thấy Trác Du Hiên đang bước vào, nhưng điều làm cho cô vô cùng hoảng hốt đó chính là cả người của Trác Du Hiên chảy đầy máu, đặc biệt là đầu của hắn.
Thẩm Quân Dao sợ hãi chạy lại, cô vội vàng đỡ lấy cả người đang loạng choạng kia của hắn, một nỗi lo lắng ập đến ở trong lòng cô.
“Du Hiên, anh làm sao vậy? Có cần em đưa anh đến bệnh viện không?”
Nghe thấy hai từ bệnh viện, Trác Du Hiên lập tức phủ nhận, dường như hẳn ta không muốn đến bệnh viện.
“Không cần! Tôi không muốn đến bệnh viện.Cô đưa tôi lên phòng, để cho tôi nghỉ ngơi một lát là được”
Mà giờ này làm gì có bệnh viện nào mở cửa cơ chứ.
Hôm nay là giao thừa, tất cả các bệnh viện đều đóng cửa hết rồi, chẳng còn nơi nào mở cửa nữa cả.
Để Trác Du Hiên ngồi xuống giường, nhìn máu liên tục chảy ra từ vết thương của hắn, Thẩm Quân Dao lo lắng vô cùng, cô không an tâm khi để Trác Du Hiên một mình ở đây, đặc biệt là vết thương lại nặng vậy.
“Anh nằm nghỉ đợi em một chút.Em đi lấy đồ xử lý vết thương cho anh!”
Thẩm Quân Dao nói xong, cô vội vã chạy đi lấy hộp cứu thương, Trác Du Hiên lần này cũng không ngăn Thẩm Quân Dao lại nữa.
Hắn mệt mỏi nằm trên giường, khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt thâm trầm của người đàn ông khẽ nhìn lên trần nhà, lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Máu tươi trên trán của hẳn vẫn chảy ra, tuy không nhiều như lúc nãy nhưng cũng đủ khiến cho dra giường bị nhuộm đỏ.
Một lát sau, Thẩm Quân Dao hớt hải chạy vào, tay của cô còn xách theo một hộp đồ cứu thương nữa, trán của người con gái đã đổ đầy mồ hôi.
Không thể không thừa nhận rằng, trong lòng của Thẩm Quân Dao đang vô cùng lo lắng, nhất là khi vừa mới nhìn thấy bộ dạng đầy máu me của Trác Du Hiên kia.
Có trời mới biết lúc đó Thẩm Quân Dao đã sợ hãi đến nhường nào.
Cô khó khăn vật cả người mệt mỏi của Trác Du Hiên ngồi dậy, cô để cho hắn dựa lưng vào thành giường.
Nhanh chóng mở hộp thuốc kia ra, Thẩm Quân Dao lấy ra trong đó một hộp thuốc sát trùng.
Cô nhẹ nhàng đổ thuốc ra bông, cẩn thận chạm nhẹ vào những vết thương trên trán của Trác Du Hiên.
Trác Du Hiên kêu a lên một tiếng vì thuốc khử trùng khiển cho vết thương kia của hẳn bị xót.
Nhìn gương mặt của Trác Du Hiên hơi nhăn nhó, có lẽ là bị đau, trái tim của Thẩm Quân Dao bỗng dưng đau nhói lên, chân tay cô luống cuống, lời nói lắp ba lắp bắp.
“Em…Em xin lỗi…Em làm anh đau có phải không?…Em sẽ cố gắng cẩn thận hơn…”
Không chỉ sợ việc làm cho Trác Du Hiên bị đau mà Thẩm Quân Dao còn sợ làm cho hẳn nổi giận lên, không cho cô chạm vào người hắn nữa, như thể thì vết thương của hẳn sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Thế nhưng, Trác Du Hiên lại không hề nổi giận, hản chỉ mệt mỏi phát ra những âm thanh đứt quãng.”Được rồi…Cô làm nhanh nhanh lên…Cô càng chậm chạp càng khiến cho tôi cảm thấy đau hơn…
Thẩm Quân Dao vội vã gật đầu, lúc này trong đầu của cô chỉ sợ Trác Du Hiên xảy ra chuyện gì mà thôi.
Tốc độ trên tay của Thẩm Quân Dao trở nên nhanh hơn, cô sát trùng những vết thương của Trác Du Hiên, sau đó bôi thuốc và cẩn thận băng bó lại cho hẳn.
Nhìn gương mặt lo lắng của Thẩm Quân Dao đang băng bó cho mình, trong lòng của Trác Du Hiên bỗng có những cảm xúc khó tả.
Hản chăm chú nhìn gương mặt lo lắng ấy của người con gái, nhưng Thẩm Quân Dao lại không hề biết có người đang nhìn mình.
Nhìn vào đôi mắt long lanh có chút u buồn kia, Trác Du Hiên cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc.
Đặc biệt là đôi mắt ấy, nhìn gần thật sự rất giống với người đó.
Trác Du Hiên cứ ngây ngô nhìn Thẩm Quân Dao băng bó cho mình, sâu trong đôi mắt lạnh lẽo kia của hắn có một chút ấm áp lộ ra.
Hắn mệt mỏi để cho Thẩm Quân Dao tùy ý làm gì thì làm, Trác Du Hiên lần này cũng không bài xích cô nữa.
Đặc biệt khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao lo lắng cho mình, Trác Du Hiên không kìm được mà run lên một nhịp ở trong tim.
Hản cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại có những cảm giác như vậy nữa.
Một cảm giác vô cùng ấm áp đến từ gia đình, cái cảm giác mà hản chưa bao giờ có được từ khi còn nhỏ.
Máu cũng đã ngừng chảy, tuy nhiên sắc mặt của Trác Du Hiên trở nên nhợt nhạt hẳn đi.
Từng tiếng thở dốc đứt quãng vang lên, có thể thấy tình trạng của Trác Du Hiên lúc này là vô cùng không ổn.
Thẩm Quân Dao lo lắng đỡ hắn nằm xuống giường, nhưng trong lòng cô vẫn không yên tâm.
“Anh có ổn không? Hay là để em gọi bác sĩ Lục đến kiểm tra cho anh nha”
Thanh âm run rẩy đầy lo lắng của Thẩm Quân Dao cứ thế phát ra, cô nằm chặt cánh tay của Trác Du Hiên, chặt đến nỗi có thể khiến cánh tay của hắn hơi đau.
Trong đầu của Thẩm Quân Dao lúc này cũng không lo nghĩ được gì cả, cô quá lo lắng cho Trác Du Hiên mà không kiềm dầu được bản thân mình.
Thế nhưng Trác Du Hiên cũng không đấy cô ra, hai mắt của hắn hơi khép hờ lại, mệt mỏi nói, âm thanh còn kèm theo một chút bất lực.
“Muộn rồi, đừng có làm phiền cậu ấy.Cậu ấy cả ngày đi làm, chắc cũng đã đi ngủ rồi.”
Thẩm Quân Dao không có cách nào khuyên được Trác Du Hiên, nhưng cô cũng không yên tâm, đành phải ngồi ở đó nhìn Trác Du Hiên nghỉ ngơi.
Cả đêm, Thẩm Quân Dao không hề chợp mắt.
Cô chính là không có cách nào chợp mắt được, cô sợ Trác Du Hiên sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng đến nửa đêm, Thẩm Quân Dao vì quá mệt mỏi mà ngủ gục ngay bên giường của Trác Du Hiên.
Không biết cô đã ngủ bao lâu, nhưng khi nghe được những tiếng ho khụ khụ phát ra từ miệng của Trác Du Hiên thì cô giật mình tỉnh dậy.
Lúc đó, toàn bộ người của Trác Du Hiên toát đầy mồ hôi, cả người hắn run lên liên tục.
Thẩm Quân Dao lo lắng đưa tay chạm vào trán của hẳn.
Nóng quá! Sao lại nóng như vậy chứ? Chẳng lẽ Trác Du Hiên bị sốt rồi? Có lẽ là như vậy.
Thẩm Quân Dao nhanh chóng lay lay người của Trác Du Hiên gọi hắn tỉnh dậy.
Hai mắt của Trác Du Hiên vẫn còn nhằm chặt lại, hắn cảm nhận có ai đó đang lay lay người mình, khó khăn mở mắt.
Trác Du Hiên cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, không những thế còn đau rát nữa chứ.
Hắn mơ màng nhìn thấy gương mặt lo lắng của của Thẩm Quân Dao, hai tai của hẳn ù ù nhưng cũng thoáng nghe được âm thanh đầy lo lắng và sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao.
“Du Hiên, anh có sao không? Hay là để em đưa anh đi bệnh viện nha? Em thấy tình trạng của anh có vẻ không được ổn đâu”
Thế nhưng Trác Du Hiên vẫn cố chấp, mặc cho Thẩm Quân Dao nói đến khàn cả cổ họng, hắn cũng nhất định không chịu đến bệnh viện.
Dường như Trác Du Hiên rất ghét đến bệnh viện thì phải? Thẩm Quân Dao chỉ biết bất lực thở dài, cô lo lắng nhìn người đàn ông sốt cao đang năm ở trên giường kia.
Hắn ta thật sự quá cố chấp, cho dù Thẩm Quân Dao nói thế nào hẳn cũng nhất quyết không chịu đến bệnh viện.
Cô cũng không dám nhiều lời, sợ Trác Du Hiên sẽ tức giận mà làm ảnh hưởng đến vết thương.
Cô chỉ có thể lấy một chậu nước nóng khẽ lau toàn bộ người cho Trác Du Hiên, một phần nào giúp hản hạ sốt.
Trên người của Trác Du Hiên cũng có một vài vết thương nhưng cũng không nghiêm trọng bằng những vết thương ở phần đầu của hắn.
Sau khi lau người cho hắn xong, Thẩm Quân Dao nhanh chóng đắp chăn giúp cho hản giữ ấm, rồi nhanh chóng chạy xuống bếp nấu cho hắn một tô cháo, rồi còn phải cho hắn uống thuốc nữa chứ.
Suốt cả buổi, Thẩm Quân Dao cứ phải liên tục chạy qua chạy lại như vậy.
Nhìn theo người con gái đang khuất dần ấy, trong lòng của Trác Du Hiên bỗng có một cảm giác khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!