Chương 76
Khuôn mặt Châu Vũ Dao đã biến thành gã khổng lồ xanh nhưng lúc này Tiểu Hiên lại bồi thêm một dao.
“Minh Hiên thấy chị rất xinh đẹp đó, sau này chị hãy thường xuyên qua đây chơi có được không?”
Lời Minh Hiên vừa thốt ra thì trên bàn ăn đã có hai ánh mắt như muốn giết người phóng tới.
Ha ha, Tiểu Minh Hiên, chị cũng rất thích em nhưng chuyện đến nhà chơi thì thôi đi, ba mẹ em và dì Châu của em đều không hoan nghênh chị, vậy chị tự tìm đến chẳng phải là tự tìm chỗ chết sao?
Nghĩ thầm trong bụng là vậy nhưng tôi vẫn phải nói lời tốt đẹp, dù sao thì nhà Đường Kiêu cũng có cậu bạn này là đáng yêu nhất, sao tôi nỡ từ chối thằng bé chứ?
Tôi nở một nụ cười mà tôi nghĩ là rất thân thiết ra: “Tất nhiên rồi, sau này rảnh rỗi chị nhất định sẽ đến thăm em”
Vừa nói xong thì những ánh mắt đằng đằng sát khí đó lại phóng tới, tôi tin nếu ánh mắt đó mà là vũ khí thì lúc nảy tôi đã trở thành cái rổ rồi.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm, người giúp việc mang chén đũa đến, Châu Vũ Dao chủ động phân phát chén đũa. Cuối cùng thì tất cả mọi người bao gồm Tiểu Minh Hiên đã có dụng cụ ăn uống, chỉ có tôi là trống không.
Hừ… cô ta đang muốn báo thù sao?
“Ái chà, tôi quên mất, chén đũa trong nhà chỉ có mấy cái này, cô Lý còn chưa có chén đũa nhỉ…”
Tôi hơi ngại ngùng, ngồi không xong, không ngồi cũng không phải, tôi đưa mắt nhìn thì thấy biểu cảm của mẹ Châu Vũ Dao cứ như là đã trúng số vậy, cười đến nếp nhăn ở mắt cũng lộ cả ra.
“Nhưng không sao cả, vẫn còn một cái đĩa, cô dùng có hợp không?”
Cô ta chuyền đến một cái đĩa còn to hơn cả mặt tôi, biểu cảm trông khá thành khẩn nhưng ánh mắt lại như đang cười thầm vậy.
Chuyện này… hơi ngại ngùng nhưng tôi vẫn chọn lựa đón lấy cái đĩa.
Nhưng ngay lúc này thì Đường Kiêu lại bất ngờ đón lấy cái đĩa và ném xuống đất khiến cái đĩa vỡ tan tành.
Tất cả mọi người đều giật mình.
“Con nổi điên gì vậy?”
Ba Đường Kiêu ngồi trên ghế, ném cái đũa một cái.
Khuôn mặt anh lạnh tanh, la lớn: “Ở nhà không còn chén đúng không? Dì Tô, ngày mai hãy thu dọn hành lý và đi khỏi nhà chúng tôi đi.”
Quản gia Tô nghệch mặt ra, khúm núm nói: “Đại thiếu gia…”
“Nếu như nhà nghèo đến mức đến chén cũng không có thì chúng tôi nuôi không nổi các ngươi.”
Lúc này dì Tô mới thất kinh nói: “Không không không, không phải tôi, là Châu tiểu thư cô ấy…
“Dì Tô! Còn không mau đến nhà bếp lấy chén đũa ra, mau lên.”
Mẹ của Đường Kiêu nhanh chóng cắt ngang lời bà ấy, dì Tô nghe xong liền chạy vào nhà bếp, những người khác cũng nhanh chóng dọn dẹp mảnh vỡ của cái đĩa.
Chén đũa rất nhanh được mang ra, Đường Kiêu lạnh lùng nhìn Châu Vũ Dao một cái khiến mặt cô ta đỏ cả lên.
Được rồi, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
“Kiêu, qua nửa tháng nữa là con phải đi làm kiểm tra sức khỏe, tính toán ngày tháng thì lúc đó đã có thể xét nghiệm được rồi, có kết quả sớm thì chúng ta cũng an tâm sớm.”
Ăn được một nửa thì ba anh đột nhiên nói câu này, mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng trong lời nói vẫn có vài phần có tình người.
“Nếu kết quả là dương tính thì sao?”
Anh hỏi câu này nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, câu hỏi này khiến mọi người không còn lời nào để nói.
Không khí lại trầm đi, tôi ngồi trên ghế vừa gắp thức ăn cho Minh Hiên vừa thấp thỏm ăn cơm. Ăn một bữa cơm nhạt thếch vô vị mà cứ như là cực hình vậy.
Khó khăn lắm mới ăn cơm xong, Đường Kiêu lấy lý do mai phải đi làm nên lái xe đi ra, tôi nhanh chóng nhảy lên xe anh như thể sợ anh sẽ bỏ tôi lại vậy.
“Đồ nhát gan.”
Đường Kiêu cố tình dùng tiếng Đài Loan để mắng tôi nhưng điều không may cho anh là tôi thường xem chương trình của Đài Loan nên biết đó là ý đang chửi người ta “nhát gan”, vì vậy mà tôi hiểu được cái câu tưởng như rất uyên thâm này của anh ta.
Chiếc xe đang chạy theo hướng quốc lộ, những cơn gió mùa hạ sau khi trải qua cả ngày bị mặt trời thiêu đốt nên khi thổi vào mặt vẫn còn hơi nóng, mang theo một chút không khí của cây cối ngoại ô, dù sao cũng rất dễ chịu.
Tôi nhắm hờ mắt tận hưởng cái hương vị tươi mới này, anh nhìn tôi một cái, ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng vậy: “Coi cái bộ dạng kém cỏi của cô kìa.”
Tôi cười “hi hi” một cái: “Những người giàu có như anh, sở thích quả thực là rất độc đáo, đều rất thích ở ngoại ô, đừng nói là giao thông bất tiện đã vậy còn ít người chẳng náo nhiệt gì cả”
Anh chẳng thèm liếc ngang: “Ý cô là cô thích náo nhiệt sao?”
Tôi ngồi dựa vào ghế và nhẹ nhàng trả lời anh: “Thích hay không thì có vấn đề gì? Bây giờ tôi cũng không mua nổi căn nhà.
Anh ta cười một cái: “Cũng đúng, nghèo khổ như cô sao mua nổi nhà chứ?”
Tôi thấy mình giống như đang bị sỉ nhục vậy, tôi tức giận nhưng lại không tìm được lý do để phản biện, chỉ có thể bực mình mà ngồi đó.
“Hỏi cô vấn đề này.
Anh ta đột nhiên nghiêm túc khiến tôi hơi không quen.
“Vấn đề gì vậy?”