Chương 1902: Đụng ai không dụng lại đụng trúng cái họng súng nhà chị dâu
Chiến Hàn Lâm lại hỏi Hoa Ánh Tuyết: “Hàn gì cơ?”
Hoa Ánh Tuyết nghĩ một chút, nói: “Hình như là tên Hàn Quân Linh, ăn mặc vô cùng bình thường luôn ấy. Vừa nhìn đã biết không phải là người có chỗ dựa rồi”
Chiến Hàn Lâm ngay lập tức hóa đá.
“Hàn Quân Linh”
“Trái tim của Hàn Quân ấy hả?”
Cái tên như này chỉ có cái loại não đang yêu đương như của Nghiêm Linh Trang thì mới có thể nghĩ ra được thôi.
Chiến Hàn Quân nghe được cái tên này, đuôi lông mày và đáy mặt đều nhiễm một tầng ý cười, xem ra đã ấm áp lên nhiều rồi Chiến Hàn Lâm sinh không thể yêu mà lên án mạnh mẽ Hoa Ánh Tuyết: “Em đã gây họa rồi, em gây ra họa lớn mất rồi”
Hoa Ánh Tuyết ngay lập tức rơi từ trên trời mây cao ngạo xuống đến vực sâu ở đáy tận cùng của thung lũng, lắp ba lắp bäp mà hỏi “Hàn Lâm à, ở cái Hà Nội này, ai còn có thể so với hậu đài như anh còn cứng hơn nữa hả?”
Chiến Hàn Lâm hướng về phía chiếc điện thoại mà gào rít lên: “Đương nhiên là cái hậu đài của anh rồi!”
Nói xong liền cúp luôn điện thoại, giống như một con chó nhỏ mà vẫy vẫy đuôi để lấy lòng chủ: “Anh cả à, anh cũng biết đó, em lớn đến tầm tuổi này rồi, thật sự chưa từng dụng tâm với bất cứ một cô gái nào hết, anh cứ nhìn lên mặt mũi của đi, tha cho Ánh Tuyết một lần này thôi có được không?”
Chiến Hàn Quân mặt lạnh như băng mà trừng mắt về phía Chiến Hàn Lâm, lạnh giọng nói: “Linh Trang nhà tôi cũng lớn đến ngần này tuổi rồi, thì đây mới là lần đầu tiên cô ấy cáo trạng với tôi đấy”
Chiến Hàn Lâm đã biết dược chuyện tình như thế này sẽ có chút phiền phức mà. Cụp đầu xuống mà cầu xin tha thứ: “Anh cả à, chị dâu muốn trừng phạt Ánh Tuyết như thế nào vậy?”
Chiến Hàn Quân hời hời hợt hợt mà nói: “Để cho Hoa Ánh Tuyết nhường lại cái vị trí nữ chính đó đi. Cho Hoa Ánh Tuyết sắp xếp một lần nữa cái vai nữ xấu xa”
Chiến Hàn Lâm vui vẻ vô cùng mà nói: “Chỉ đơn giản như vậy thôi hả?”
Chiến Hàn Quân ưu nhã mà sờ sờ lên chóp mũi, nói: “Đó chỉ là yêu cầu của cô ấy thôi. Chứ không phải là yêu cầu của tôi”
Nụ cười của Chiến Hàn Lâm lập tức ngưng đọng lại. Lại cầm mặt mũi đi mà cầu khẩn, nói: “Anh cả à, vậy anh muốn như thế nào?”
Chiến Hàn Quân nói: ‘Chị dâu của cậu là người năm quyền của nhà họ Chiến, là gia chủ của nhà họ Dư, cũng là tống giám đốc của Á Châu của tôi. Cậu cảm thấy với thân phận như vậy của cô ấy, bị người khác bắt nạt, không vui vẻ rồi, thì cái phí tổn thất tinh thần này phải bồi thường bao nhiêu chứ??”
Chiến Hàn Lâm không biết nên khóc hay nên cười: “Anh cả, em để tất cả những khoản tiền mà mấy năm gần đây Hoa Ánh Tuyết kiếm được đều bồi thường hết cho chị dâu. Có được không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Chỉ như thế thôi hả?”
Chiến Hàn Lâm sắp khóc đến nơi rồi.
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Người phụ nữ có vị trí nhưng lại không có đức như vậy, nhà họ Chiến nên phong sát thôi” Ánh mắt của Chiến Hàn Quân trở nên vô cùng lăng lệ ác liệt, tiếng nói cũng có mũi nhọn.
Anh ngồi thẳng người lên, ánh mắt chim ưng rơi xuống khuôn mặt do dự thiếu quyết đoán của Chiến Hàn Lâm. Nói: “Hàn Lâm à, cậu nên biết rằng, tôi đã không phải là người nắm quyền của nhà họ Chiến nữa rồi. Những đứa con ngoài giá thú ở ba bên ngoài mặt của nhà các cậu ấy, mỗi người mỗi người đều đang nhìn chăm chăm vào cậu, nhưng chỉ cần là cậu có chút điểm sai lầm thôi, ngã xuống khỏi cương vị, tôi dám khẳng định rằng bọn họ sẽ đem cậu gặm đến xương cốt cũng chả còn nữa. Mà Quốc Việt của nhà tôi, thằng bé vẫn chưa hẳn là muốn quản đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia của nhà các cậu. Cậu tìm một người phụ nữ không thể làm cậu bớt lo được như thế, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị phế thôi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!