Chương 117:
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân nhìn sang Chiến Quốc Việt, đôi mắt của Chiến Quốc Việt trong suốt đến mức không có bất kỳ tạp chất nào.
Đứa bé này do anh một tay nuôi nấng, anh hiểu rõ nó nhất. Tính cách của Chiến Quốc Việt giống anh, ngạo mạn và khinh thường, không bao giờ biết nói dối là gì Chiến Hàn Quân nói: “Hoài An, ngày khác chúng ta nói chuyện sau. Anh mang con về nhà trước.”
Bạch Hoài An cắn môi, cô ta vất vả kinh doanh, lại bị Lạc Thanh Tùng đột nhiên xuất hiện hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong lòng vừa tủi thân vừa giận dữ.
Nhưng lại không thể không ngoan ngoãn chấp nhận sắp xếp của Chiến Hàn Quân: “Hàn Quân, vậy em đi về trước” Bạch Hoài An lưu luyến không rời rời đi, Lạc Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đưa mắt nhìn bóng lưng gầy gò đơn độc của cô ta. Dù sao cũng là hai đứa bé ngây thơ, giờ phút này chúng nó cảm thấy hơi áy náy.
“Hài lòng chưa?”Chiến Hàn Quân nhìn sang hai ông vua nghịch ngợm, khoanh hai tay, đen mặt chất vấn.
Sau khi Lạc Thanh Tùng thì sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, bày ra dáng vẻ bé ngoan đánh không đánh trả mắng không nói lại.
Sau đó còn nói một câu nhận lỗi đến từ sâu trong linh hồn: “Bố, con sai rồi.” Tính cách của Chiến Quốc Việt rất mạnh mẽ và hiếu thẳng, nếu mình làm đúng, cậu bé sẽ không bao giờ xin lỗi trái lương tâm.
Cậu bé không nói oan Bạch Hoài An, cho nên thẳng thắn ngước mắt nhìn bố mình: “Bố, bố có thể không ở cùng một chỗ với mẹ, nhưng con cũng không hi vọng bố ở với dì An”
Lạc Thanh Tùng buồn bã nhìn sang Chiến Quốc Việt, rồi lại mạnh mẽ ngang bướng nói: “Không được, bố chỉ có thể ở với mẹ”
Trên gương mặt lạnh lùng đẹp trai của Chiến Quốc Việt không có bất kì biểu cảm gì, lại kiên định không thay đổi nói: “Bố vui vẻ là được rồi.”
Lạc Thanh Tùng kêu lên: “Chiến Quốc Việt, bọn con đã nói sẽ giúp cho bố và mẹ quay lại” Chiến Quốc Việt nói: “bố không thích mẹ. Không thể ép buộc được”
Lạc Thanh Tùng liền nhìn sang hướng mà Bạch Hoài An đi mất, dáng vẻ không kịp hối tiếc: “Sớm biết như thế này, còn không bằng để bố cưới dì An này cho rồi. Vóc người dì ta đẹp mà còn không có não nên bố nhìn rất vui Di ta có là bạch cốt tinh thì đạo hạnh cũng chỉ nông cạn, không thể bắt nạt tụi con”
Chiến Hàn Quân khoanh tay, trên đỉnh đầu đã tràn ra từng đám khói xanh. Hai thẳng nhãi này cho răng anh không tồn tại sao?
“Các con nghe cho rõ ràng, bố rất yêu tụi con nhưng bố mãi mãi không thể quay lại với Lạc Thanh Du. Thế giới tình cảm của người lớn rất phức tạp, không phải là thứ mà bọn trẻ con các con có thể hiểu. Sau này đừng tốn công sức ở phương diện này nữa, được không?”
Chiến Hàn Quân nói giọng nặng nề căn dặn hai chiếc bánh bao nhỏ, anh kiên định với ý định của mình như vậy là để những đứa con không phải hi vọng mong manh, cuối cùng lại bị hiện thực tàn khốc đánh bại.
Đau dài không bằng đau ngắn! Lạc Thanh Tùng bị bố khẳng định rõ ràng như vậy thì lộ ra dáng vẻ thất bại, ánh mắt tội nghiệp nhìn sang bố, rơm rớm nước mắt làm người ta cảm thấy cần phải yêu thương cậu bé.
Chiến Quốc Việt lại nhìn sang bố, rất tỉnh táo, rất bình tĩnh phê bình bố: “Bố, bố nên sửa một chút thói tự mãn kiêu ngạo của mình”
Chiến Hàn Quân không biết nên khóc hay nên cười, lớn như thế này rồi còn bị con trai dạy: “Con không tin à?” Chiến Hàn Quân nói giọng ngạo nghễ.
Vừa nghĩ tới khuôn mặt của Lạc Thanh Du, Chiến Hàn Quân sẽ không kiềm chế được mà nhớ lại lại sáu năm trước cô tính kế anh như thế nào. Anh vừa nhìn thấy cô đã cảm thấy chán ghét, cho nên anh tin chắc cả đời này sẽ không quay lại với cô nữa.