Chương 134
Nó giống như việc một học sinh làm sai điều gì đó trong trường, dù là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ bị giáo viên phạt. Sai lầm nhỏ cũng phải, sai lầm lớn càng phải phạt. Và đây chỉ là một cách giáo dục con cái. Không thể nói rằng giáo viên phạt học sinh là không yêu quý học sinh, đúng chứ? Lạc Thanh Tùng như có chút hiểu chuyện, gật đầu như gà mổ thóc. Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chán nản trong phút chốc trở nên rạng rỡ.
Mẹ ơi, ý mẹ là bố vẫn yêu con, yêu con như Chiến Quốc Việt đúng không?” Lạc Thanh Du nhìn thấy Lạc Thanh Tùng rốt cục nở nụ cười tỏa nắng, tảng đá trong lòng bỗng dưng được cởi bỏ, nói: “Tình mẹ vô bờ bến, tình bố như núi. Lạc Thanh Tùng, tình mẹ hiền lành nhân hậu nhưng dễ làm con lạc lối. Tình yêu của bố nghiêm khác nhưng có thể khiến con biết đường trở lại. Cả hai thứ tình yêu này đều không thể thiếu đối với con” Giọng nói của Lạc Thanh Tùng trở nên vui vẻ: “Mẹ, bố thật sự sẽ chấp nhận lời xin lỗi của con sao? Khi lớn lên bố có hứa sẽ cho con trả nợ không?”
Lạc Thanh Du võ võ Lạc Thanh Tùng đầu: “Đứa nhỏ ngốc. Trong lòng của bố con, mười Lâu đài cũng không bằng con. Bố con làm sao có thể bắt con trả nợ được?” “Mẹ, không phải mẹ đã nói sao, nếu con gây ra tổn thất cho người khác, con phải dũng cảm bù đắp lỗi lâm” Lạc Thanh Tùng nói Lạc Thanh Du gật đầu: “Nếu như bù đắp cho Chiến Quốc Việt có thể khiến con cảm thấy tốt hơn, vậy thì con có thể chăm chỉ hướng tới mục tiêu của mình, được không?”
Lạc Thanh Tùng vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ”
Ngoài cửa, Chiến Hàn Quân đứng thẳng người, chậm rãi đi về phía cuối hành lang, lê bước chân chậm rãi.
Những gì Lạc Thanh Du dạy Lạc Thanh Tùng, từng chữ từng chữ đều lặp đi lặp lại trong đầu anh.
Giọng nói dịu dàng và cách giải quyết của cô phản ánh tâm hồn cởi mở và khuôn mẫu vị tha của cô.
Anh đột nhiên cảm thấy rằng anh nên nhìn cô từ một góc độ khác.
€ó lẽ, anh nhìn cô với ánh mắt phiến diện lâu quá, làm mờ mắt, mờ cả con tim.
Khi Chiến Hàn Quân trở lại biệt thự Hải Thiên, Anh Nguyệt nhìn Chiến Hàn Quân đã trở lại một mình, rất ngạc nhiên: “Lạc Thanh Tùng đâu rồi?” Cô cho rằng với sự hiền lành của chị dâu, sẽ không giữ được Thanh Tùng, Điều khiến Chiến Anh Nguyệt ngạc nhiên hơn nữa là anh cả không mang Lạc Thanh Tùng về, sắc mặt cũng không tệ lắm.
“Thanh Tùng đang ở Phong Vân rồi” Chiến Hàn Quân nhẹ giọng nói.
Chiến Anh Nguyệt thận trọng hỏi: “Anh hai, chị dâu có làm khó anh không?” Chiến Hàn Quân nâng mắt xem xét nhìn Chiến Anh Nguyệt: “Hình như em biết rõ về cô ta? Anh thừa nhận mình chưa chăm sóc Lạc Thanh Tùng tốt nhưng hôm nay Lạc Thanh Du lại giận anh, ra lệnh đuổi khách đi khiến anh rất mất mặt, chỉ có cô mới dám đối xử với anh như thế này.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!