Chương 1375: Cầm súng
Khuôn mặt tuấn tú Chiến Quốc Việt của hơi rét lạnh: “Cầm súng ra trận?”
Đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngăn kéo, họng súng chữa vào thái dương của Thanh Tùng: “Đừng ép tôi cầm súng ra trận!”
Thanh Tùng sững sờ, đáy mắt tràn ra vẻ cười khổ.
Chiến Quốc Việt là… Hoài nghỉ cậu đi lên con đường tà đạo rồi ư?
“Cậu và vợ cãi nhau?” Thanh Tùng cười hì hì trêu nói: “Mấy người gây gổ, tại sao là cậu ôm chăn đến chỗ tên khốn, mà không phải vợ cậu cuộn chăn đến chỗ tên khốn?”
Nghiêm Mặc Hàn là kiểu thích ăn cơm mềm. Tuy trong lòng anh ta rất cưng chiều vợ, nhưng cũng sợ người khác khinh thường anh ta bị vợ quản chặt nhất, cho nên luôn muốn chứng minh vị thế đứng đầu gia đình của mình ở nhà trước mặt người khác.
Sau đó rất kiêu ngạo nói: “Tôi để cho cô ấy thôi”
Thanh Tùng lườm anh ta: “Là cậu để cho cô, hay là cậu không làm gì được cô?”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận ngồi dậy: “Cô ấy là nữ, làm sao tôi có thể không làm gì được cô ấy?”
Nói rồi, anh ta bỗng nhiên ý thức được đối phương chỉ là một tù nhân, tại sao anh ta muốn nói chuyện phiếm với cậu.
Nghiêm Mặc Hàn tức giận nhìn Thanh Tùng, nói: “Cậu nên quan tâm mình đi. Cậu làm chuyện thất đức với em gái tôi, chuyện này em rể tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Vẻ mặt Thanh Tùng quả nhiên ảm đạm, bố yêu vợ, có thể sẽ vì vậy mà không tha thứ cho cậu hay không?
Chiến Quốc Việt nhìn Thanh Tùng kiêu ngạo bị thương, đột nhiên quan tâm hỏi “Uống nước không?”
Cậu còn nhớ rõ Thanh Tùng có thói quen uống nước trước khi ngủ.
Thanh Tùng vui vẻ gật đầu: “Ừm”
Chiến Quốc Việt xoay người rót nước cho Thanh Tùng.
Nghiêm Mặc Hàn kinh ngạc ngẩn người, cậu ấm quý giá, áo đến thì đưa tay, cơm tới tận mồm Chiến Quốc Việt sao lại chủ động hầu hạ tù nhân này?
Anh ta biết quan hệ của bọn họ không †ầm thường.
Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu yêu sách: “Quốc Việt, nhân tiện rót một cốc nước cho cậu.
Chiến Quốc Việt lạnh giọng đáp: “Tay cậu không dài à?”
Nghiêm Mặc Hàn bất mãn đứng lên: “Cháu tình nguyện rót nước cho tù nhân này, mà không nguyện ý rót nước cho người cậu thân yêu nhất của cháu à. Quốc Việt, cậu biết là cháu có quan hệ không tầm thường với nó?”
Chiến Quốc Việt đi tới trước mặt Nghiêm Mặc Hàn: “Muốn cháu hầu hạ cậu?”
Nghiêm Mặc Hàn gật đầu.
Chiến Quốc Việt đi đến góc phòng, sau đó cầm sợi dây đi tới, trói tay Nghiêm Mặc Hàn vào chiếc bàn cà phê bãng đá cẩm thạch bên cạnh.
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt, gào lên: “Chiến Quốc Việt, cháu muốn làm gì?”
Chiến Quốc Việt trói Nghiêm Mặc Hàn lại, lạnh lùng nói: “Chỉ có người tay chân bất tiện, mới có tư cách hưởng thụ sự chăm sóc của người khác.”
Nghiêm Mặc Hàn: “…”
Biểu cảm anh ta không thiết sống cảm khái nói: “Cậu thật sự muốn bổ đầu của cháu ra xem xem não thế nào, đến tột cùng khác người bình thường chúng ta ở chỗ nào?”
Chiến Quốc Việt kiêu ngạo nói: “Không cần bổ ra cũng biết, não chúng cháu có nếp nhăn, mà cậu thì bằng phẳng”
Nghiêm Mặc Hàn bất ngờ: “Cháu trào phúng cậu không có não?”
Chiến Quốc Việt gật đầu